“Bà là người Hoắc gia? Hoắc gia đã sớm đặt vững chân tại thành Trường Sa ư? Hoắc Cẩm Tích là gì của bà?”
Lạc Việt cảm thấy ăn no bụng không sai biệt lắm, nghi ngờ giương lên đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào nữ nhân xinh đẹp trước mặt.
“Cẩm Tích? Đó là con gái của ta, tại sao ngươi lại nhận biết con gái ta?” Môn chủ Hoắc gia thế hệ này nghi hoặc hỏi.
“Quả nhiên” Lạc Việt thu hồi ánh mắt, gật đầu một cái.
Hoắc Cẩm Tích tuổi vẫn còn nhỏ, giai đoạn này Lão Cửu Môn đều còn là bộ dáng hài tử choai choai. Trương Khải Sơn hẳn vừa mới tham quân, những người khác cũng chưa hoàn toàn lộ diện phong thái như trong nguyên tác tại nơi Trường Sa hỗn loạn này, không có thân phận địa vị.
“Các người dự định để ta làm gì?” Ngay sau đó Lạc Việt liền truy vấn.
“Nhà họ Hoắc ta xưa nay đều là nữ tử đương gia, những người khác có thân phận bối cảnh tại Trường Sa đều không thích hợp ở rể Hoắc gia, nguyên nhân, nhà chúng ta xưa nay đều bồi dưỡng con rể nuôi từ bé”
“Để ta ở rể Hoắc gia?” Trong đầu Lạc Việt lật lên một mảnh kinh đào hải lãng. Thì ra Hoắc gia là lấy thủ đoạn này đặt chân tại thành Trường Sa sao?
“Ngươi nói sai rồi, được chọn trúng cũng không chỉ có mình ngươi, người còn cần cùng rất nhiều người đồng lứa so sánh với nhau. Dòng máu kiệt xuất nhất mới có thể được chúng ta lưu lại, bằng không sẽ bị đưa đi quặng mỏ khai thác khoáng vật, Hoắc gia chúng ta không dưỡng phế nhân.”
“Xin lỗi, không có hứng thú này”
Lạc Việt lắc đầu, nếu thân phận hắn thực sự chỉ là một tên thiếu niên phổ thông lang thang ngoài đường, có thể sẽ cân nhắc kỹ lưỡng tiến vào Hoắc gia ở rể. Tuy nhiên, số trời chú định hắn không phải.
“Người phụ nữ kia đã cầm tiền, bây giờ không phải do ngươi tự ý quyết định” Hoắc đương gia đang lúc lời vừa thốt khỏi miệng, hộ vệ bên cạnh lập túc ép tới gần Lạc Việt.
Khóe môi hắn nhếch lên nụ cười lạnh, thân hình điêu luyện nhanh chóng đoạt cửa sổ mà ra, trực tiếp từ trên lầu hai cao mấy thước nhảy xuống. Thần sắc đám hộ vệ kịch biến, cùng môn chủ Hoắc gia vội vã bước tới bên cạnh cái cửa sổ, liếc mắt nhìn xuống.
Dưới mặt đất, Lạc Việt hai tay chống đùi, một bên đầu gối khuỵu xuống, tiếp đó nhanh chóng đứng lên: “Có duyên gặp lại, chư vị, đa tạ khoản đãi một bữa cơm no”
Nói rồi, lấy tốc độ mà mắt thường chỉ có thể bắt kịp tàn ảnh, Lạc Việt chạy vút đi hướng về phía đám người khu phố gần đó, trong phút chốc đã biến mất dưới tầm mắt người nhà họ Hoắc.
................
“Tiểu tử bên kia, vội vội vàng vàng chạy đi đâu? Có phải hay không bị đám lưu manh khác truy đuổi? Muốn gia nhập vào hội chúng ta không? Gia nhập vào, bọn ta có thể bảo hộ ngươi”
Một tên thiếu niên nhìn tuổi tác không sai biệt lắm bằng với Lạc Việt, khoảng 14 15 tuổi, mang theo đám tiểu đệ đứng tại nơi gần đó hướng về phía Lạc Việt rống lên một tràng.
Lạc Việt liếc nhìn qua đối phương, nghi ngờ hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Thiếu niên kia đem đại đạo vác trên đầu vai đặt xuống mặt đất, đứng lên cười nói: “Hồi còn ở nhà ta xếp hạng thứ sáu, cho nên người trong thành đều gọi ta một tiếng Lục ca”
“Hắc Bối Lão Lục? Còn trẻ như vậy” Lạc Việt nhíu mày lẩm bẩm, cước bộ dưới chân không hề dừng lại một chút nào.
Lúc này Hắc Bối Lão Lục còn xa xa chưa sánh được thân phận ‘Đao khách độc thân’ trong Lão Cửu Môn tương lai, bây giờ bất quá chỉ là một tên hài đồng không có cha mẹ nuôi nấng, lang thang đầu đường xó chợ, cơm không đủ ăn, áo không đủ ấm mà thôi.
“Đúng rồi, biết chợ đen Trường Sa ở đâu không?” Lạc Việt gãi đầu một cái, lúng túng hỏi.
“Chợ đen? Người bình thường không được vào chợ đen, trên người ngươi có bảo bối?” Hai con người Hắc Bối Lão Lục sáng lên, “Vị huynh đệ này, huynh nhìn xem dạng này được không, mấy người chúng tôi hộ tống huynh đến chợ đen bán bảo bối, cầm được tiền, huynh chia cho chúng tôi một nửa như thế nào?”
Hắc Bối Lão Lục mang theo đám nam hài cùng tuổi, đi tới bên cạnh Lạc Việt. Lạc Việt ỷ vào một thân sức mạnh hơn người đương nhiên sẽ không sợ đám thiếu niên trước mắt. Trên thực tế, đại bộ phận các nhóm lưu manh khác đều biết e ngại bọn nam hài choai choai này, bởi vì lưu manh bình thường thời điểm hạ thủ dù trong tình huống nguyên nhân ra sao đều sẽ cố gắng bảo trụ mạng của mình. Nhưng những bọn con trai còn u mê thì không hiểu điều đó, bọn chúng gặp chuyện xảy ra xích mích tranh chấp, chỉ có thể đem mạng của mình ném ra trước tiên, dùng mệnh đổi mệnh, bất chấp tất cả. Loại phương thức chiến đấu cấp tiến đó để cho rất nhiều lưu manh trưởng thành cũng phải cảm thấy đau đầu.
“Có thể, bất quá ta có một điều kiện, đi nơi nào, khi đó riêng phần mình bảo mệnh, ta có thể không bảo hộ được cái ngươi”
“Cái gì? Ngươi không phải đi bán bảo bối?” Hắc Bối Lão Lục thời kỳ niên thiếu kinh ngạc thốt lên.
Lạc Việt nhíu mày, ánh mắt lộ ra một hồi hàn mang. Hắn mới đi ra từ trong mộ Huyết Thi, không có lấy tiền tài chi vật thời kỳ này, cũng chẳng có ai hảo tâm vô duyên vô cớ thu lưu hắn. Hiện tại thành Trường Sa ngư long hỗn tạp, còn chưa tới thời kỳ Trương Đại Phật Gia và Lão Cửu Môn thống trị. Muốn sinh hoạt tại trong loạn thế, chỉ có thể dùng thủ đoạn mạnh mẽ dứt khoát thì mới có thể ổn định mà sinh hoạt. Do đó, bây giờ đúng là giai đoạn để Lạc Việt dùng tới thủ đoạn cường ngạnh đặt vững bước chân, gây dựng thanh thế.
Hắn khoát khoát tay về phía Hắc Bối Lão Lục, ra hiệu đối phương đưa lỗ tai lại gần.
“Ta có một ý tưởng, nhưng không biết liệu nhân thủ của ngươi bên này có đủ hay không, đồng thời có phần khí phách này hay không”
“Ngươi nói, chỉ cần có cơm ăn, việc gì chúng ta cũng nguyện ý đi làm, thủ hạ của ta trải rộng toàn bộ thành Trường Sa, nhưng đại bộ phận cũng đều là thiếu niên hài tử lang thang”
“Chợ đen có phải là địa điểm gia dịch đông đúc nhất dày đặc nhất nội thành Trường Sa đúng không? Có phải hay không ngay cả quan phủ cũng không muốn quản lý nơi hỗn loạn đó?”
“Đúng vậy! Chợ đen Trường Sa không biết tồn tại từ khi nào, ở đó rất loạn, trong đó có rất nhiều thế lực phức tạp chia ra chiếm cứ, ai cũng đều không muốn nhúng tay vào”
“Người khác có thể chiếm lấy một phần lợi ích của chợ đen, vì cái gì chúng ta lại không được?”
“.....”
Ngay thời điểm Lạc Việt ngẫu nhiên gặp phải Hắc Bối Lão Lục, một ý niệm bỗng nhiên nảy sinh ra trong đầu hắn. Thành Trường Sa là thành trì lớn khoảng cách gấn với mộ Huyết Thi nhất, một đoạn thời gian rất dài kể từ hiện tại cho đến tương lai xa đều sẽ bị các thế gia đổ đấu thống trị. Trong đó vật phẩm giao dịch tại chợ đen đại đa số đều là đồ cổ, đồ bồi táng, bảo bối mang từ dưới mộ thất lên. Hệ Thống trên người Lạc Việt cần loại đồ vật này mới có thể để hắn càng trở nên mạnh mẽ, càng trở nên cường đại. Vì lẽ đó, hắn muốn tại thành Trường Sa này đặt xuống vững chắc một chân.
Hắc Bối Lão Lục vô luận là thời kỳ niên thiếu vẫn là thân phận Lão Cửu Môn Lục Gia tương lai, kỳ thực đều không quá thông minh, chỉ mỗi võ nghệ cao cường đồng thời nổi tiếng tâm ngoan thủ lạt, ra tay không ngại ngần mà thôi. Thời kỳ này, dạng người như Hắc Bối Lão Lục cơm ăn cũng không đủ no, mục đích chủ yếu đương nhiên chính là nghĩ biện pháp đặt vững căn cơ ở Trường Sa, nhận được những thứ cần thiết ổn định được sinh hoạt. Đợi sau này Lão Cửu Môn gom đủ, dần dần đứng lên cầm quyền, khi đó nhờ vào căn cơ vững chắc, chưa chắc đã không thể chiếm lấy một cái ghế trong đó, thậm chí là...còn cao hơn.
“Tiểu tử ngươi tham vọng như vậy! Phải biết, bên đó nhân thủ thế lực của quan phủ tham dự vào đấy” Hắc Bối Lão Lục nghe xong, trong lòng tràn đầy kinh hãi.
Lạc Việt hơi ngẩng đầu, nhìn về phía sắc trời đang dần dần tối lại, thấp giọng nói: “Không cần sợ, bầu trời này, chẳng mấy chốc sẽ thay đổi”.
Nhà Thanh hiện tại vừa mới bị lật đổ, chỉ còn lại tàn dư cố gắng chống đỡ trong vô vọng. Quân Thanh quanh năm hút hít thuốc phiện còn nhiều hơn ăn cơm, không ngừng đụng phải thế lực nước ngoài xâm lấn tàn sát cùng khi dễ, năng lực đối ngoại cũng bị mất, khả năng đối nội thống trị theo lẽ đương nhiên cũng nhanh chóng hạ xuống. Không cần thời gian quá lâu, thành Trường Sa liền sẽ bị các tổ chức thế lực dân gian thống lĩnh, sau đó lại rơi vào trong tay Trường Sa Cửu Môn.
Vào thời gian tiết điểm này, Lạc Việt nếu đã tới, tự nhiên có thể tại trong đó kiếm được một chén canh cho mình.
“Trời phải thay đổi rồi? Có ý tứ gì? Đúng rồi, ngươi tên là gì, người quyết định gia nhập vào hội chúng ta hay không?” Hắc Bối Lão Lục bản tính đần độn, không hiểu nhiều cho lắm ý tứ của Lạc Việt, quanh đi quẩn lại vẫn là hỏi tới câu ban đầu.
0