0
Lạc Việt cùng Hắc Bối Lão Lục lần lượt dựa theo kí hiệu bản vẽ ghi lại trên bản đồ chậm rãi ra khỏi thành. Vì che giấu tai mắt, Hắc Bối Lão Lục chỉ mang theo hai tên tiểu đệ thân cận nhất vẫn luôn đi theo mình suốt thời gian qua, nhiệm vụ chủ yếu là cõng đồ. Mà bên phía Lạc Việt thì một thân một mình không kêu thêm bất kỳ ai. Hắn không giống những người bình thường khác, không gian hệ thống có thể chứa rất nhiều tạp vật, chẳng cần đến thủ hạ giúp khuân vác ba lô hành lý, vừa đỡ cồng kềnh, vừa tiết kiệm chi phí khi đi xa đồng thời càng ít người hành động sẽ càng tốt.
Hắc Bối Lão Lục lưng cõng đao, lắc lắc mái tóc một tháng chưa gội của gã, nhìn chăm chú xem xét tấm bản đồ trong tay, nói: “Tấm địa đồ rách nát này chẳng biết chỉ tới địa phương nào, may mắn người thu được nó đã nghiên cứu ra địa điểm vị trí cụ thể của ngôi mộ Tây Chu kia, đồng thời đánh dấu sẵn ký hiệu cho chúng ta. Nếu không thực sự ta chẳng biết lần mò kiểu gì”
Tên tiểu đệ nghe vậy cảm thấy nghi hoặc liền hỏi: “Lục Gia, ngài nói xem chúng ta có thể bị tên kia lừa hay không? Hắn đoạt được tấm địa đồ này, vì sao lại không tự mình tới đổ đấu, lại còn bán nó đi? Tự hạ mộ kiếm được bảo bối chẳng phải sẽ bán được nhiều tiền hơn à?”
Hắc Bối Lão Lục trợn mắt vỗ mạnh vào đầu tên tiểu gia hỏa đó, mắng to: “Ngươi bị ngu hả! người bình thường ai có thể đổ được cái đấu như Tây Chu Cổ Mộ? Ta nhưng là nghe kinh nghiệm từ những tên thổ phu tử hành nghề lâu năm, những ngôi mộ có niên đại càng xa, mức độ nguy hiểm lại càng cao, có mộ thất tồn tại thủy ngân khí độc, bao bọc kín lấy bên ngoài lớp tường, hoặc có mộ sử dụng tường kép, một khi đào mở sai lầm, rất có khả năng bị kịch độc bắn vào thân, bỏ mạng tại chỗ. Thêm nữa, nếu như không gây nguy hiểm tới con người, thì cũng có một số ngôi mộ kích hoạt cơ chế tự phá hủy toàn bộ, chúng ta chưa kịp nhìn nó trông như thế nào, đã trắng tay!”