( *P/s: Hôm nay vừa chia tay người yêu :< )
“Hai đứa các ngươi chờ ở bên ngoài, một khi có động tĩnh gì xảy ra nhớ kỹ đi vào thông báo chúng ta”
Hắc Bối Lão Lục phân phó thuộc hạ, cùng Lạc Việt bước vào thông đạo đen như mực phía sau cửa mộ, ngay lập tức, khí tức âm lãnh lâu ngày không gặp ập vào mặt hai người. Lạc Việt hít sâu một hơi, mùi hương quen thuộc quay về, không gian hắc ám khiến tâm trạng người khác vô cùng đè nén khó chịu, hắn lại cảm thấy thoải mái hơn khá nhiều nếu so với thế giới trên mặt đất. Huyết mạch Vọng Thiên Hống tăng phúc, giúp Lạc Việt đạt được khả năng nhìn ban đêm cũng có thể như nhìn ban ngày, chẳng cần một tia ánh sáng, hắn vẫn quan sát được rõ ràng toàn bộ tình huống lối đi một thất trước mặt.
Hắc Bối Lão Lục hiển nhiên không có năng lực như vậy.
“Lão đại, ngài ở đâu?” Gã điên cuồng sờ soạng, hơn nửa ngày đều không phát hiện ra bất kỳ cử động nào chung quanh, không kìm nén nổi hoảng sợ kêu lên.
Lạc Việt ho khan một tiếng, tiếp đó lệnh Hắc Bối Lão Lục lấy ra cây gỗ quấn băng vải tẩm dầu sớm chuẩn bị sẵn đốt lửa làm đuốc, khi này không gian thông đạo mới hoàn toàn được chiếu sáng. Đây là một đầu lối đi nhỏ giống hành lang, xung quanh đều dựa vào kiến trúc bằng đá xây dựng mà thành, hữu hiệu chống đỡ áp lực tạo ra từ mặt đất, không đến mức qua thời gian nhiều năm đưa đẩy khiến mộ thất biến dạng vặn vẹo, thậm chí sụp đổ. Rất dễ nhận thấy, ngôi mộ này là mộ của quý tộc hoặc hoàng thân quốc thích, mất tương đối nhiều năm để xây dựng, người thân phận bình thường căn bản không có đãi ngộ như thế.
Tia sáng le lói nhảy nhót dưới ánh lửa, Hắc Bối Lão Lục và Lạc Việt men theo lối đi càng lúc càng đi sâu xuống phia dưới. Chẳng bao lâu, trước mặt xuất hiện một thềm đá chẳng biết liên thông đến nơi nào, phần cuối của thềm đá không thể quan sát thấy bằng mắt thường, ít nhất Hắc Bối Lão Lục ỷ vào ngọn đuốc trong tay là không thể. Lạc Việt thì lại khác, hắn giơ tay phải lên che khuất ánh sáng yếu ớt duy nhất mà bọn họ có, híp mắt nhìn thật kỹ thềm đá thông hướng phần cuối kia. Thềm đá giống bậc nghỉ chân cầu thang này có chiều dài ước chừng hai ba mét, ngay phía sau nó là đến một cái bình đài khác. Tả hữu hai bên cũng là vách tường kiên cố, không có bất cứ tạp vật gì ẩn dấu trong đó, một mắt liền có thể thấy rõ ràng.
“Ta đi trước vì lão đại mở đường!” Hắc Bối Lão Lục rút ra đại đao sau lưng, nói xong liền đi tới chắn trước người Lạc Việt.
Lạc Việt kéo đối phương lui lại, lắc đầu nói: “Vẫn là để ta đi trước đi, cậu ở đằng sau đoạn hậu, có thể đằng sau sẽ nguy hiểm hơn một chút”
“Được” Hắc Bối Lão Lục gật đầu một cái.
Lạc Việt dẫn đầu từng bước từng bước chậm ra tiến tới, tiếp đó liền bị hình ảnh trước mắt gây rung động. Tại phần cuối thềm đá là một toàn đại môn minh điện cực lớn, hai bên trái phải sau đại môn phân biệt đứng thẳng năm sáu tôn tượng đá bộ dáng cổ quái, diện mục dữ tợn cực kỳ.
Hắc Bối Lão Lục nhịn không được hít sâu một hơi, kích động thốt lên: “Phát tài rồi! Phát tài rồi lão đại ơi!”
Lắc đầu bất đắc dĩ, Lạc Việt vừa mới cảm khái tay nghề thợ thủ công cổ đại điêu luyện sắc xảo, nhưng lại bỗng dưng bị thằng khờ này cắt đứt suy nghĩ. Phát tài….? Trong mắt loại người như Hắc Bối Lão Lục, bất luận đồ vật gì xinh đẹp dễ nhìn, gã đều sẽ đem chúng cùng tiền liên hệ với nhau. Dùng lời nói của gã, bà nương xinh đẹp nào có dễ sử dụng? Chẳng bằng kiếm những cô em mông lớn răng lợi thơm tho có thể sinh con nối dõi tông đường cho mình còn tốt hơn rất nhiều.
Đối với quan điểm này, Lạc Việt giữ nguyên ý kiến. Bà nương hay phụ nữ qua nhiều đời chồng, cố gắng né được càng xa thì càng tốt, dính vào chỉ tổ gây hại cho chính mình mà thôi. Một loại là tính cách trong sạch ngoan hiền, nội trợ đảm đang, mỗi tội mang mệnh số khắc chồng, gả cho người nào người đó chết bất đắc kỳ tử, đàn ông không có bản mệnh vững chắc như thép, tốt nhất không nên lấy. Loại thứ hai, lẳng lơ dâm đãng, kỹ nữ trá hình, kẻ nào thích thì cứ đâm đầu vào mà chơi, Lạc Việt hắn không thích…
“Lão đại, ngài có cảm giác lạ hay không, từ lúc chúng ta đi vào, sau lưng âm trầm giống như có người đứng tại sau lưng chúng ta vậy?”
Sau khi Hắc Bối Lão Lục bước qua đại môn minh điện, bỗng nhiên cảm nhận được thứ gì không sạch sẽ, thấp giọng nói. Lạc Việt híp híp mắt, hai con ngươi hình xăm Hống ẩn dấu dưới lớp trường bào nhanh chóng trở nên đỏ bừng, hàm răng sắc bén cũng từ từ hé mở, trạng thái chuẩn bị chiến đấu đã được hắn bật sẵn.
Hắn gật đầu một cái, nói: “Ừ, có người bị tuẫn táng* đang đi theo phía sau đánh giá chúng ta, bất quá nhân quỷ lưỡng cách, bọn chúng tổn thương….”
Lời còn chưa nói hết, Lạc Việt liền nhìn thấy một đạo hắc ảnh trong đó vươn tay khoác lên bời vai Hắc Bối Lão Lục. Lão Lục đầu vai bỗng nhiên trùng xuống, thần sắc có chút hốt hoảng nói:
“Lão đại, lão đại…vai phải tôi…vai phải tôi tự dưng nặng quá, giống như bị đặt lên đồ vật gì, chuyện gì xảy ra?”
“Đao, đưa ta!”
Lạc Việt tiếp nhận trường đao, không trần trừ lập tức dùng tốc độ thật nhanh bổ xuống cánh tay đang bám lấy vai người đàn em hắn kia. Thì ra, đây chính là căn nguyên của cái danh xưng Hắc Bối Lão Lục sao?
Lạc Việt trầm tư phút chốc, hiện tại hắn rốt cuộc mới nhớ ra một chuyện. Trong trí nhớ kiếp trước, Hắc Bối Lão Lục sở dĩ được gọi với cái tên như vậy, đó là bởi vì gia hỏa này hạ một cái đấu cực kỳ tà môn, sau khi ra ngoài, dường như có thứ âm tà bẩn thỉu bám theo rời khỏi cổ mộ, sau lưng gã liền có thêm một dấu bàn tay màu đen dù dùng biện pháp gì đều vĩnh viễn không cách nào tẩy sạch nổi. Từ đó, người biết chuyện vẫn luôn thầm sau lưng gọi gã vì Hắc Bối Lão Lục. Bất quá đó cũng chẳng phải một cái xưng hô dễ nghe gì, thay vào đó là dùng để chửi bới thì đúng hơn.
Hắc Bối Lão Lục đại đao đã không còn là phàm vật, mang hung thần chi danh, có thể trợ giúp người cầm đao chiến đấu chống lại tà vật thi quỷ, gần như đạt đến đẳng cấp pháp bảo hiếm gặp. Lạc Việt chặt xuống cánh tay của bóng đen quỷ dị kia, nó vội vã quay người liền nghĩ hướng chỗ tối chạy trốn, đám người này cho nó cảm giác không dễ trêu vào chút nào.
Khóe môi Lạc Việt nhếch lên nụ cười lạnh, ném thanh đao trở lại tay Hắc Bối Lão Lục, nói: “Tên kia vừa định hại cậu, chính cậu xử lý đi”
Nói xong, hắn đưa tay vuốt ngang qua đôi mắt của gã đàn em. Toàn thân Lạc Việt mang theo sức mạnh Vọng Thiên Hống thần kỳ, đến cả mồ hôi chảy trên cơ thể cũng là bất phàm, thời điểm lướt qua con ngươi Hắc Bối Lão Lục, gã trong nháy mắt liền thấy một cái cánh tay màu đen nhanh chóng tụ hợp với một bóng đen khác đang cố gắng bỏ trốn gần đó. Những loại tà vật không dễ đối phó giống Bánh Tông, điển hình như khi sinh vật vừa rồi im lặng đứng sau lưng Hắc Bối Lão Lục vỗ vai đối phương một cái, hắc ám lan tràn trực tiếp phách diệt nguồn dương khí duy nhất là ngọn lửa le lói của cây đuốc trên tay.
Ánh sáng này vụt tắt không chỉ đơn giản là để không gian chìm vào bóng tối như bình thường, mà nó còn khiến cho Hắc Bối Lão Lục sau này sẽ bắt đầu trượt dốc trên con đường sinh mệnh, hơn nữa cục diện còn chẳng cách nào kìm hãm lại được. Kỳ thực, người thường xuyên hạ mộ làm chút việc phi pháp đều sẽ tao ngộ loại tình huống này. Nhìn cơ thể thì như không có chuyện gì, nào ngờ đã dính phải những sức mạnh huyền diệu khó giải thích kéo bọn họ rơi vào vực sâu.
Lạc Việt nhớ kỹ không sai, trong nguyên tác ‘Đạo Mộ Bút Ký’ kể từ lúc trên người Hắc Bối Lão Lục nhiều thêm cái thủ ấn, nửa đời sau gã liền trải qua tương đối thê thảm, hơn nữa lại không có bất cứ sự tích phong quang tốt đẹp gì, con cháu hậu đại thì tuyệt diệt. Theo lý thuyết, Hắc Bối Lão Lục với một thân võ nghệ đứng hàng đầu Lão Cửu Môn, thủ hạ dưới trướng đại đa số đều là thân phận đao khách ăn mày tàn nhẫn, đáng lẽ gã hẳn phải có được thành tựu tại thành Trường Sa mới đúng, tuy nhiên so với những vị đương gia môn chủ khác, gã rốt cuộc lại là người có kết cục đau buồn nhất.
Trương Đại Phật Gia Trương Khải Sơn cưới được vợ hiền sinh ra hậu đại, phó quan dưới trướng Trương Nhật Sơn sau này đứng đầu Hiệp hội Cửu Môn và khách sạn Tân Nguyệt; Nhị Gia Nhị Nguyệt Hồng dù không có con nối dõi nhưng ít nhiều về cuối đời cũng thu người đệ tử tài giỏi Giải Vũ Thần; Tam Gia Bán Tiệt Lý thỏa tâm nguyện bầu bạn bên cạnh chị dâu lão yêu một thế; Tứ A Công Trần Bì chiếm được cái ghế quyền lực hằng mong ước, đời cháu Trần Văn Cẩm thông minh xinh đẹp; Ngũ Gia Ngô Lão Cẩu khỏi cần nói, Ngô Tà mang hào quang nhân vật chính; Bát Gia Tề Thiết Chủy hậu nhân Tề Vũ góp công rất lớn âm thầm trợ giúp Tà Đế lật đổ Uông gia; Thất cô nương Hoắc Tiên Cô cùng Giải Cửu Gia thành công cầm nắm gia tộc đưa lên đỉnh phong đến tận tương lai thời hiện đại.
Lục Gia Hắc Bối Lão Lục mang theo sự bừa bãi vô danh sang thế giới bên kia!
0