Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 33: Vị môn chủ đầu tiên kết hôn
"Ây dà, trước đây tranh đấu bàn khẩu, vẫn là g·iết hơi ít người Hoắc gia"
Hắc Bối Lão Lục cực kỳ phối hợp thở dài, một bộ dáng đầy t·ang t·hương, thời điểm này, chỉ kém một điếu thuốc.
Hoắc Cẩm Tích hung tợn trừng mắt nhìn gã, gia hỏa này hết chuyện để nói hay sao, trước đây Hoắc gia muốn khu trừ những thế lực nhỏ muốn quật khởi như của Ngô Lão Cẩu và Lạc Việt, mỗi lần đều thất bại thua trận mà về, tử thương vô số, đến mức bây giờ gia tộc mới rơi vào tràng cảnh bình khởi bình tọa cùng đám bọn họ. Lúc đó, Hắc Bối Lão Lục thuộc thành phần ra tay tàn nhẫn nhất, xuất lĩnh thủ hạ đao khách, mỗi tên đều có thể đánh mười người, kém chút nữa thì chém bay đại môn Hoắc gia.
"Ha ha ha, hôm nay là ngày vui, vẫn nên ít nhắc tới vấn đề chém chém g·iết g·iết thì hơn"
Lạc Việt nhắc nhở Hắc Bối Lão Lục một câu, khi này gã mới vội vàng ngâm miệng.
"Lạc Gia, anh vừa mới nhắc tới cái tên Cửu Môn, cái gì là Cửu Môn?" Trương Khải Sơn nhanh chóng đổi chủ đề, bỗng nhấc lên hứng thú của mọi người.
Nghe vậy, Lạc Việt ngẩn người, hiện tại Cửu Môn giống như còn chưa thành lập, thành Trường Sa vẫn chưa có cái danh xưng Lão Cửu Môn này. Cửu Môn, Lão Cửu Môn, thuộc về thành phần kiệt xuất nhất trong giới đạo mộ, có thể gần như đứng ngang hàng với bốn phái trộm mộ nổi tiếng. Tại sao nói như vậy, đơn giản là bởi vì trong Cửu Môn, nhân tài xuất hiện lớp lớp, mỗi người lại mang một tuyệt kỹ riêng biệt, tập hợp đầy đủ kỹ năng, phong cách mà Mô Kim Hiệu Úy, Phát Khâu Thiên Quan, Bàn Sơn Đạo Nhân và Tá Lĩnh Lực Sĩ sở hữu.
Mô Kim Hiệu Úy có Phân Kim Định Huyệt, Âm Dương Phong Thủy, Cửu Môn Tề Thiết Chủy có.
Phát Khâu Thiên Quan, Phát Khâu Trung Lang Tướng có Song Chỉ Tham Động phá giả cơ quan, Phát Khâu Ấn tru tà trấn thi, Cửu Môn Trương Khải Sơn, Trương Nhật Sơn có.
Bàn Sơn Đạo Nhân và Tá Lĩnh Lực Sĩ cũng giống như vậy, bọn họ có kỹ năng gì, người Cửu Môn cũng chẳng chịu kém cạnh.
"Tôi chỉ thuận miệng nói, chẳng phải chúng ta có chín cái bàn khẩu, vừa vặn đối ứng với Cửu Môn, mà Cửu Môn lai lịch, bắt nguồn từ kinh thành, hoàng thành ở đó chia ra làm chín cổng thành, phân biệt là Đức Thắng Môn và An Định Môn ở phía bắc, Đông Trực Môn và Triều Dương Môn ở phía đông, phía nam thì có Sùng Văn Môn, Tuyên Vũ Môn và Chính Dương, lại xưng là Tiền Tam Môn, còn lại Tây Trực Môn và Phụ Thành Môn thuộc phía Tây"
Lạc Việt vừa nói, vừa liếc nhìn Tề Thiết Chủy đang chậm rãi từ đằng xa bước tới, bên cạnh chính là tân lang tân nương của hôm nay. Vừa rồi thời điểm Nhị Nguyệt Hồng cùng Nha Đầu bái đường, đám người Trương Khải Sơn và Lạc Việt cũng không có tham dự, bọn họ là dạng người gì chính bọn họ đều biết, trên người gánh vác quá nhiều tai họa bản mệnh, xuống mộ nhiều, mang theo điều xấu, âm khí cũng chất chứa cũng tăng lên theo thời gian, loại tràng diện tân hôn vui vẻ như thế này, chủ nhà nguyện ý mời bọn họ tới, đã là hết lòng hết nghĩa, tốt hơn hết là nên tự hiểu, tìm chỗ ngồi uống chút rượu, ăn chút đồ ăn là được rồi, những chuyện khác không cần đi tham dự.
"Chín cửa thành này chính là mệnh mạch của toàn bộ Kinh Thành, chín cửa còn tại, Hoàng Thành không lo, chín cửa phá, thương sinh họa! Mà những người đứng đầu mỗi môn trong Cửu Môn, thì lại được xưng là Cửu Môn Đề Đốc"
"Danh tự này rất hay!" Đôi mắt Trương Khải Sơn sáng ngời, thốt lên thành tiếng.
Lạc Việt: "......"
Danh tự này sao có thể không tốt, đó con mẹ nó nguyên bản là tư liệu lai lịch của Lão Cửu Môn trong nguyên tác đó à..... Lạc Việt cười khổ, không tiếp tục truy vấn đề này đến cùng.
Nhưng chính là bởi vì hắn trong lúc vô tình nhấc lên chuyện về Cửu Môn, sau ngày hôm nay, lại bắt đầu lưu truyền khắp nơi trong thành Trường Sa. Thứ tự mấy người Trương Khải Sơn, Nhị Nguyệt Hồng, Ngô Lão Cẩu...thật ra không phải do chính bọn họ sắp xếp, mà thứ tự đó đến cùng có liên quan đến thân phận địa vị hay không, cũng không giống trong trí nhớ ban đầu của Lạc Việt. Trương Đại Phật Gia quyền hạn lớn nhất, hắn vì Cửu Môn đệ nhất môn rõ ràng không có gì ngoài ý muốn. Còn Nhị Nguyệt Hồng vì có chữ 'Nhị' trong danh xưng, cho nên mới được mọi người xưng là Nhị Gia, chẳng có bao nhiêu quan hệ với xếp hạng và địa vị thân phận.
Tề Thiết Chủy cùng đôi vợ chồng trẻ đi tới bên bàn rượu, Nhị Nguyệt Hồng cầm lấy chén rượu, mỉm cười nói: "Hôm nay ngày lành tháng tốt, phu thê mới cưới Hồng Quan Nha Đầu, kính các vị một chén!"
Đám người Lạc Việt vội vàng đứng dậy, cầm chén rượu trên bàn giơ lên trước ngực.
"Đa tạ các vị trong lúc bận rộn, lại có thể dành chút thời gian đến tham gia đại hôn của tôi và Nha Đầu, sau này mong rằng chư vị có thẻ chiếu cố nhiều hơn, Hồng Quan xin uống trước!".
Khuôn mặt Nhị Gia đỏ bừng, y vốn không phải loại người thích rượu, đương nhiên không có tửu lượng cao, uống một ly tràn đầy, lập tức bắt đầu cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt.
Trương Khải Sơn bất đắc dĩ cười nói: "Bộ dạng này của Nhị Gia, nếu là đi kính rượu xong từng người một, tối nay chỉ sợ sẽ khó chịu cả đêm".
"Nha Đầu, cô thực sự có phúc khí lớn, gặp được Nhị Gia, Nhị Gia văn võ song toàn, lại không có ham mê bất lương gì, hai người thực sự là trai tài gái sắc, trời đất tạo nên một đôi!" Ngô Lão Cẩu tán dương.
"Nhị Gia, Cẩm Tích hôm nay đến đây, mong rằng Nhị Gia nhớ kỹ tình nghĩa hai nhà Hồng Hoắc chúng ta, bỏ qua chuyện quá khứ, hai nhà chúng ta vẫn giống như lúc, là thế giao". Hoắc Cẩm Tích tư thế hiên ngang uống cạn chén rượu, nhìn thẳng lấy Nhị Nguyệt Hồng, trong đôi mắt ẩn chứa lấy một thứ cảm tình bị che dấu rất tốt.
Nhị Nguyệt Hồng gật đầu, hai gò má lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.
"Vậy tôi cũng nói...."
"Lão Lục, anh thì thôi đi"
Hắc Bối Lão Lục cũng nghĩ nói chút gì, biết gốc biết rễ gã, Tề Thiết Chủy vội vã c·ướp lời. Gia hỏa này quen thuộc sống trong giang hồ chợ búa gió tanh mưa máu, sợ rằng sau đó lại phải nói mấy lời không phù hợp lắm, dọa c·hết Nha Đầu thì không hay.
Hắc Bối Lão Lục gãi gãi đầu nói: "Chén rượu này, Nhị Gia sớm ngày sinh quý tử!"
"Phốc....ha ha..." Nha Đầu nghe cái ngữ điệu vô cùng tiếp địa khí này, nhịn không được bật cười.
Mà nụ cười này của nàng, lại khiến cho Hắc Bối Lão Lục đỏ bừng mặt, lúng túng nói: "Lão..Lão Lục tôi không có đọc qua sách vở gì, không quá biết nói chuyện, mong rằng phu nhân chớ trách".
"Lục Gia khách khí, sau này mong rằng Lục Gia chiếu cố Nhị Gia nhà tôi nhiều hơn mới phải" Nha Đầu mỉm cười nhún chân cúi người.
"Xuân phong nhiễm tẫn mạch thượng hoa, xuân thủy trường lưu tự thiên nhai. Xuân thảo thiển lộ bích ngọc nha, xuân vũ miên miên thấu giao sa..... hù dung trướng noãn tối tiện sát" Lạc Việt đánh giá chén rượu đã uống xong cầm trên tay, vẫn ngồi ở vị trí ban đầu, thần sắc mê ly nỉ non nói. Ngay sau đó, hắn đứng lên, mỉm cười, "Nhị Gia đang thời kỳ làm phương hoa thiếu niên lang, lại gặp được người mình thích nhất, thực sự là tiện sát chúng tôi".
"Ha ha ha ha...."
Trương Khải Sơn vốn tưởng rằng Lạc Việt còn muốn nói nhiều một chút từ cổ thơ cổ gì, nhưng chẳng ngờ hắn lại chợt nhắc đến từ tiện sát, thế là bật cười không thôi, những người khác cũng hòa mình cười vui vẻ. Kỳ thực, đám người cẩn thận nghĩ kỹ, thật đúng như lời Lạc Việt nói, bọn họ đúng là tương đối hâm mộ Nhị Nguyệt Hồng. Mỗi người bọn họ là người sáng lập Cửu Môn, là Lão Cửu Môn, là Cửu Môn Đề Đốc, là thế hệ trẻ tuổi kiệt xuất nhất thành Trường Sa, phần lớn trong số họ đều còn đang đau đầu bề bộn nhiều việc liên quan tới sinh ý bàn khẩu cùng với chuyện giang hồ, nhưng Nhị Nguyệt Hồng tuy là một người trong đó, ấy vậy tại thời điểm này lại gặp được nữ nhân mà mình yêu, kết hôn sớm, hạnh phúc biết chừng nào.
"Đa tạ chư vị chúc phúc, còn có Lạc Gia tiện sát, ha ha ha, Lạc Gia muốn thành hôn, toàn bộ nữ tử thành Trường Sa sao lại không muốn đạp đỏ cửa lớn gia môn Lạc Gia cơ chứ?" Nhị Nguyệt Hồng cười nhẹ đáp lời.
Trong mấy người bọn họ, người có diện mạo xấu nhất, Hắc Bối Lão Lục tính vào một người, Bán Tiệt Lý cũng tính vào một người. Tề Thiết Chủy, Giải Cửu, Nhị Nguyệt Hồng dáng dấp tương đối thư sinh tư văn, đẹp trai theo kiểu d·u c·ôn thì không ai khác ngoài Trương Đại Phật Gia, còn kẻ duy nhất có thể ganh đua đôi chút với Lạc Việt thì là Ngô Lão Cẩu, người ông nội mà sau này Ngô Tà sẽ kế thừa dung mạo gần như giống hệt. Tuy nhiên, để có thể sánh vai ngang hàng với Lạc đại đương gia, có lẽ chỉ có duy nhất Tiểu Ca Trương Khởi Linh, người mà thời điểm hiện tại vẫn còn ở Nhà Cổ Trương Gia chưa ra trải đời.
Có tiền lại có nhan, nếu Lạc Việt quả thật muốn thành hôn lấy vợ, chỉ sợ tuyệt đại đa số nữ tử trong thành Trường Sa khi nghe tin đều nguyện ý hiến thân.
"Nhị Gia nói đùa" Lạc Việt lắc đầu cười khổ.