Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 35: Thành công trấn áp, hay là tai họa diệt môn?

Chương 35: Thành công trấn áp, hay là tai họa diệt môn?


Hình thức ban đầu của Cửu Môn, chỉ có mấy người bọn họ nguyện ý vì thủ hộ thành Trường Sa, mà làm ra chút hành động, đến nỗi ba môn Bán Tiệt Lý, Tứ Gia hiện tại và Hoắc gia thì một mực vẫn không có quan hệ qua lại gì với hội Lạc Việt. Trong ba nhà này, Hoắc gia chỉ thừa nhận duy nhất thân phận Nhị Nguyệt Hồng, những người khác trong mắt họ, chẳng khác gì đám tiểu bối, vẫn là loại hàng lưu manh dựa vào loạn thế quật khởi mà thôi.

Khả năng rất cao, vị Tứ Gia kia cũng có ý nghĩ như vậy.

Đến nỗi Bán Tiệt Lý....

Chỗ bàn khẩu của gã, Lạc Việt vừa mới đặt chân tới, đã lập tức bị một đám lưu manh ăn mặc theo kiểu làm nghề đánh xe kéo chắn trước người.

"Xin lỗi, Lý Gia không thích lão đại bàn khẩu khác tới thăm, có nhiều đắc tội, mong rằng Lạc Gia rộng lượng tha thứ".

Đám xa phu này cũng biết thân phận người trước mặt, không dám nói lời quá nặng.

"Là sợ ta xem thường hắn bị liệt hay sao?" Lạc Việt khẽ nhếch khóe môi nói.

"Lạc Gia! Xin khách khí một chút đi. Mặc dù ngài là một trong các vị đương gia của Cửu Môn, nhưng ngài đừng quên, Lý Gia cũng vậy" Có kẻ bất mãn nói.

Lạc Việt nghe vậy vẫn cười cười. Hắn nói: "Quả nhiên, lo lắng chính là điều này. Để lão ra đây, ta biết, lão chắn chắn đang ở đây, ven đường cũng không ít nhìn chằm chằm vào ta".

Đám côn đồ hai mặt nhìn nhau, nhưng không có người nào dám làm ra quyết định. Ngay sau đó, một gã nam nhân ngồi trên xe lăn được bọn thuộc hạ chậm rãi đẩy ra, xuất hiện trước mắt Lạc Việt. Sắc mặt Bán Tiệt Lý có chút tái nhợt, bộ dáng tựa như mắc bệnh thoi thóp, hốc mắt lõm vào mang theo dầy đặc quầng thâm. Nhưng chính một nam nhân nhìn chẳng thể làm nên trò trống gì như vậy, lại là vị môn chủ lớn tuổi thứ hai hiện tại trong chín vị môn chủ quyền lực to lớn nhất thành Trường Sa.

Lạc Việt nhìn xem gã, khẽ cười: "Lý Gia sắc khí tốt, Lạc Việt ta nếu không nói một ít lời độc ác, chỉ sợ không khích tướng được, nhường ngài ra mặt. Thực không dám dấu diếm, có chuyện quan trong muốn thương nghị".

"Nói" Bán Tiệt Lý sầm mặt lại.

"Trong khoảng thời gian sắp tới tất cả bàn khẩu có thể sẽ xuất hiện một chút hỗn loạn, cho nên còn xin Lý Gia cùng với chúng ta lắng lại lần hỗn loạn này, tạm thời thả xuống chuyện nội đấu" Lạc Việt bình thản nói.

"Có liên quan gì với ta?" Bán Tiệt tiếp tục nhìn thẳng Lạc Việt.

Khí tức xung quanh, theo câu nói này tuột ra khỏi miệng gã, lập tức dần trở nên cổ quái.

Bán Tiệt Lý bất biến, hị nộ ái ố không để lộ ra vẻ bề ngoài, là có tiếng trong toàn thành Trường Sa.

"Là cùng Lý Gia ngài không có nhiều quan hệ, tuy nhiên lần này tôi gọi Lão Cẩu, Giải lão bản và Nhị Gia cùng nhau liên thủ, cho nên tôi cũng chỉ tới đây thông tri ngài một tiếng, đừng để đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện, trách tôi không cho Lý Gia tình cảm" Lạc Việt nói.

Đám thủ hạ bên cạnh Bán Tiệt Lý bắt đầu r·ối l·oạn lên. Dáng vẻ này của Lạc Việt nào có giống tới cầu người? Con mẹ nó đây khác gì là tới phân phó, dạy bảo lão đại bọn hắn cách làm việc!

"Lạc Gia!" Mắt thấy Lạc Việt liền muốn quay người rời đi, Bán Tiệt Lý cuối cùng mở miệng, "Ta biết, Lạc Gia ngài cũng không đi thông tri bên lão già Tứ Gia và tiểu nương môn nhà họ Hoắc đúng chứ? Vì cái gì phải tới chố kẻ hèn này vẽ vời thêm chuyện?"

"Ha ha" Lạc Việt đưa lưng về phía đám người Bán Tiệt Lý, cười cười, "Nhân gia gia đại nghiệp đại, chúng ta không giống họ, chúng ta thật vất vả yên ổn dừng chân tại Trường Sa, vạn nhất gặp phải xui xẻo mất hết toàn bộ, cũng không thoải mái gì cho cam".

Thần sắc trên mặt Bán Tiệt Lý chậm rãi trì hoãn, trầm tư một lúc lâu, rồi mới nói tiếp:

"Nguyện ý nghe Lạc Gia an bài, chân ta không tiện, có đôi khi không cách nào tham dự hành động của Lạc Gia các ngài, mong ngài thông cảm. Lần trước Cẩu Gia cũng đến tìm qua ta, nghe hắn nhấc lên, Lạc Gia ngài xem như nhân trung long phượng trong số chúng ta, một vị đương gia vô cùng thông tình đạt lý, sau này có việc dùng đến tại hạ, cứ việc phân phó".

"Không có gì phân phó hay không phân phó, tất cả mọi người là bạn bè, Lý Gia chăm chút thêm thân thể, tại hạ cáo từ trước".

Lạc Việt khẽ gật đầu thay lời chào, bước chậm rời đi.

Nhưng ai biết, ngay khi hắn một thân một mình đi ra khỏi phạm vi bàn khẩu của Bán Tiệt Lý, bỗng từ đâu tới một đá·m s·át thủ áo đen, bao vây xung quanh Lạc Việt, che kín không còn lấy một lối đi.

Lạc Việt từ từ rút ra Hắc Kim Cốt Tán sau lưng, thần sắc hơi đổi. Hắn không biết đám ngưởi chặn trước mặt hắn đến cùng là thuộc thế lực nào, bởi vì không có người tương ứng đứng ra, cũng không có thẻ căn cước chứng minh thân phận, hơn nữa nhân số đông đảo vô cùng.

"Hoắc gia?" Lạc Việt thấp giọng nói.

Trong thành Trường Sa, hắn đắc tội hẳn là chỉ có nhà họ Hoắc, nhưng Lạc Việt trước kia từng cùng người Hoắc gia giao thủ qua mấy lần, đá·m s·át thủ áo đen trước mắt này, dáng vẻ lại có chút không quá giống bọn họ. Đám đông chẳng nói một lời, chỉ cầm lấy trường đao trong tay, nhanh chóng phóng tới mục tiêu. Lạc Việt tay cầm Hắc Kim Cốt Tán, trước nhất chặn lại một nhóm người đi đầu, trường đâo vung chặt, lực tay vô cùng lớn, kém chút thì đánh rụng chiếc dù đen mà hắn cầm. Lạc Việt tay phải hơi dụng sức, hất bay mấy cánh tay cầm đao kia ra, tiếp đó trở tay rút ra thanh kiếm mỏng ẩn dấu trong cán dù, đâm thẳng về phía ngực đá·m s·át thủ.

Lộc cộc...lộc cộc...lộc cộc....

Tiếng bánh xe lăn bằng gỗ vang lên, Bán Tiệt Lý được đám thủ hạ đẩy ra ngoài từ bên trong bàn khẩu, nhìn xem tình cảnh Lạc Việt bị vây khốn, híp mắt: "Tại địa bàn lão tử, cũng dám g·iết người".

"Gia, mấy tên này tôi biết, tựa như là người của lão già Tứ Gia kia, còn có cả thủ hạ Hoắc gia, xem ra Lạc Gia bị người để mắt tới".

"A, lần này Lạc Gia tới là để thông báo ta cẩn thận đề phòng những đại gia tộc này, không nghĩ tự thân lại lâm vào khó khăn, các ngươi còn thất thần làm gì, quản hắn là Tứ Gia vẫn là Hoắc gia, tới bàn khẩu chúng ta nháo sự, tới một tên g·iết một tên".

"Vâng"

Người bàn khẩu Bán Tiệt Lý nhanh chóng xông tới. Nguyên bản đá·m s·át thủ áo đen nghĩ rằng trong chốc lát liền có thể giải quyết được Lạc Việt, lập tức lại bị kéo vào bên trong phạm vi địa bàn của Bán Tiệt Lý.

Tin tức rất nhanh đã truyền ra.

Còn đang ở trong nhà mình mài đao, Hắc Bối Lão Lục nghe được tin tức truyền đến từ phía Bán Tiệt Lý, thần sắc đại biến, xách theo đao vội vã chạy ra khỏi gia môn, dọc theo đường đi, thủ hạ bên trong bàn khẩu không nói một lời, chẳng chút chần chừ nhanh chóng đi theo. Ngô Lão Cẩu cũng đồng dạng thu đến tin tức, không chút nghĩ ngợi mang theo người và c·h·ó hướng về phía địa bàn Bán Tiệt Lý. Nhị Nguyệt Hồng còn đang tại Lê Viên cùng Nha Đầu cười cười nói nói, bỗng nghe thủ hạ thông tri Lạc Việt gặp phải á·m s·át, lập tức đứng dậy vội vàng rời đi.

Mà Giải Cửu đang lúc tính toán sổ sách, cũng đồng thời nghe tin, cười lạnh một cái, biến mất tại chỗ.

Lão già Tứ Gia kia vỗn cho rằng, g·iết được Lạc Việt, sẽ có thể đưa đến tác dụng g·iết gà dọa khỉ, khiến các lão đại bàn khẩu khẩu khác phải chịu trấn áp, tự hiểu chiết phục gia tộc của mình. Nhưng lão hoàn toàn không nghĩ tới, thứ hắn bốc lên, lại là một hồi tai họa diệt môn đến sớm hơn nguyên tác rất nhiều thời gian.

Chương 35: Thành công trấn áp, hay là tai họa diệt môn?