Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 36: Để anh lương thiện

Chương 36: Để anh lương thiện


Vị Tứ Gia thần bí của thành Trường Sa kia từ trước đến này vẫn chưa xuống tay với bất kỳ người nào, cũng không hề tham dự tranh đấu địa bàn giữa các thế lực, tính đến hiện tại, trừ Trương Đại Phật Gia thuộc thành phần q·uân đ·ội, thì gia tộc của lão ta là thế lực lớn nhất. Dựa theo tưởng tượng của Tứ Gia, hạ thủ với Lạc Việt, cùng lắm thì đắc tội hắn, ngược lại trong mắt lão những người khác chẳng là cái thá gì, nhưng lão không hề nghĩ tới, hành động lần này, lão để cho một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.

Các sát thủ đồ đen bỗng phát hiện, Lạc Việt không hề dễ đối phó như trong tưởng tượng, chẳng giống bình thường khi chúng đối đầu với các lão đại bàn khẩu phổ thông khác. Lạc Việt tao ngộ á·m s·át, một người đã đủ giữ quan ải, cứ thế khiến cho đá·m s·át thủ này không chiếm được bất kỳ tiện nghi nào, đồng thời, thời điểm Bán Tiệt Lý dẫn theo thuộc hạ gia nhập vào, cuộc chiến một chọi mười mấy đã biến thành hỗn chiến. Tiếp đó, Hắc Bối Lão Lục giận đùng đùng cầm theo đao chẳng biết từ nơi nào xông đến, dọc theo bước chân gã là từng cái bóng màu đen ngã xuống, trực tiếp phóng thẳng tới bên người lão đại mình.

Lạc Việt hơi sửng sốt, thu hồi Hắc Kim Cốt Tán. Khá lắm, kế tiếp chiến đấu cũng không có chỗ cho hắn động tay nữa rồi.

Hắc Bối Lão Lục dẫn theo một nhóm đao khách, Ngô Lão Cẩu mang tới đàn c·h·ó săn hung dữ và thủ hạ bàn khẩu, Giải Cửu một tay cầm khẩu Mauser chẳng biết lấy được từ đâu, đứng đằng xa, cứ mỗi một viên đ·ạ·n bắn ra là một mạng người nằm xuống, Nhị Nguyệt Hồng hóa thân sát thần áo đỏ, để cho tất cả mọi người được chiêm ngưỡng bản lãnh chân chính của vị Nhị Gia từng bị cho là nhu nược kia, Trần Bì hộ vệ tại bên người Nhị Nguyệt Hồng, thủ đoạn cũng đồng dạng tàn nhẫn chẳng kém.

Cứ thế, ba vị đương gia Cửu Môn nhanh chóng đi tới đứng chắn trước người Lạc Việt, bảo hộ chu toàn cho hắn.

Một lát sau, đá·m s·át thủ đồ đen đại bộ phận đã ngã xuống, chỉ giữ lại mấy tên đứt gân tay gân chân bị Hắc Bối Lão Lục áp giải vứt xuống trước mặt Lạc Việt.

Hắc Bối Lão Lục đặt thanh đao ở trên cổ một tên trong số đó, lưỡi đao sắc lẹm đè sát vào da thịt, máu tươi ứa ra, gã trầm giọng quát: "Nói ! Ai phái chúng mày tới!".

"Nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, bại vào tay các ngươi, sống c·hết....."

Phập.....phụt.....

Lười nhác nói nhảm cùng tên này, Hắc Bối Lão Lục trực tiếp vung đao c·hặt đ·ầu hắn xuống, sau đó lại đem đao kề sát cổ một tên khác: "Nói!"

"Ta....."

Phập.....phụt......

"Lão...Lão Lục, hắn còn chưa lên tiếng mà, sao anh lại chém....." Trên trán Tề Thiết Chủy hiện lên mấy đạo hắc tuyến, trợn trắng mắt nói.

Hắc Bối Lão Lục hừ hừ một tiếng: "Lúc nãy vừa chạy đến, thấy bọn chúng vây công lão đại, bụng ta đầy nộ khí, trước hết chém vài tên cho sảng khoái chút, còn lại mấy tên, chúng mày có chịu khai hay không?"

Nhìn xem bộ dáng tùy ý g·iết người như ăn cơm uống nước của gã, vài tên sát thủ còn sống cuối cùng sợ tè ra quần, nhịn không được khai ra kẻ sai khiến sau lưng,

"Tôi nói tôi nói, hết thảy chuyện này cũng là Tứ Gia sai chúng tôi làm, ngài ấy nói á·m s·át Lạc Gia thành công, bàn khẩu của Lạc Gia sẽ để chúng tôi xử lý".

"Tứ Gia?" Hắc Bối Lão Lục nhíu chặt hai đầu lông mày, "Lão già kia chán sống rồi".

"Dừng lại" Lạc Việt nhìn xem bộ dạng cứ thế nghĩ xông tới tìm Tứ Gia tính sổ của Hắc Bối Lão Lục, nhanh chóng mở miệng ngăn cản.

"Lão đại! Kẻ khác đều khi dễ đến trên đầu ngài, ngài sao lại còn nhịn được? Ngài có còn phải là lão đại mà tôi biết hay không?" Hắc Bối Lão Lục gào thét. Lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian đi theo Lạc Việt từ lâu, gã lớn tiếng nặng lời với lão đại mình như vậy.

Lạc Việt lấy khăn tay lau đi phần góc áo bị tên này phun đầy nước bọt, nhẹ nhàng nói: "Ta không nói không cho cậu qua đấy, chẳng qua ta cảm thấy, cậu đi một mình không có tác dụng gì, đợi chút nữa, ta trở về gọi thêm người".

Hắc Bối Lão Lục giật mình, những người khác đang ở đây cũng sửng sốt.

Khá lắm, trước đó còn nói thành Trường Sa không cần loạn thì không cần loạn, không nghĩ tới liên lụy đến Lạc Việt, hắn lại là người đầu tiên dẫn đầu xung kích.

Lạc Việt nhận ra kinh ngạc của đám người xung quanh, thuận miệng giải thích: "Không trách ta, lão ra tay trước, nếu như tối nay mọi người không tới, có thể ta đ·ã c·hết, sau khi Phật Gia trở về, các vị nhớ làm chứng cho ta".

Tiếp đó hắn vẫy vẫy tay, "Lão Lục Lão Bát, còn chần chờ cái gì, đi thôi".

Buổi tối ngày hôm nay, một trận gió tanh mưa máu, lại muốn xảy ra ở trong thành Trường Sa.

Trở lại bàn khẩu, Lạc Việt không nói hai lời lập tức gọi mấy tên tâm phúc tới, phân phó: "Vừa rồi kém chút bị người g·iết, triệu tập các huynh đệ, đi theo ta".

Hắc Bối Lão Lục cũng quay về bàn khẩu của mình, toàn bộ người có thể mang theo, gã đều gọi tới. Đao khách, sát thủ, lưu manh... từng đoàn từng tốp người đông nghịt đi theo sau lưng ba vị lão đại, khí thế hùng hồ, sát khí bao trùm, cảnh tượng vô cùng hãi hùng. Ngay khi Lạc Việt đi tới địa bàn lão già Tứ Gia kia, trên đường bỗng nhiên gặp phải một chi đội ngũ khác, người cầm đầu là Ngô Lão Cẩu.

"Loại náo nhiệt này, về sau có thể sẽ lưu danh tại Trường Sa, Cẩu Gia ta cũng phải tham dự" Ngô Lão Cẩu cười hắc hắn, bước tới sau lưng Lạc Việt, đi sóng vai với Hắc Bối Lão Lục và Tề Thiết Chủy.

"Coi như ngươi thức thời, xem mai sau còn có ai dám động thủ với lão đại ta!" Hắc Bối Lão Lục lườm Ngô Lão Cẩu một mắt.

"Nhị Gia mệnh tôi đến đây hỗ trợ, lão nhân gia vừa mới thành hôn, không nên tham gia loại chuyện này" Trần Bì sắc mặt nhìn không ra cảm xúc biến hóa, bình tĩnh dẫn theo thuộc hạ đi tới sau lưng đội ngũ Lạc Việt.

"Chư vị đừng hiểu lầm, Lý Gia nói, lão già kia vậy mà không để ngài ấy vào mắt, bàn khẩu của chúng tôi cũng dám tự tiện xông vào, cho nên ra lệnh cho tôi dẫn người tới, ra vẻ thôi à" Thủ hạ dưới trướng Bán Tiệt Lý theo sát phía sau, cũng đồng thời gia nhập vào đội ngũ.

Bầu trời đêm bỗng rơi xuống mưa nhỏ liên miên, giọt mưa rơi vào đám đông, đại bộ phận đều bị nhiệt khí trên thân làm bốc hơi, hóa thành một đám sương mù nhàn nhạt. Lạc Việt mở ra Hắc Kim Cốt Tán, chậm rãi đi đầu, bình tĩnh ngắm nhìn phố xá Trường Sa về đêm. Người dân phổ thông đi đường, nhìn thấy loại thế trận này, sợ đến run rẩy vội vã nép sang một bên, kỳ quái đánh giá Lạc Việt dẫn đầu đội ngũ khổng lồ này. Kể từ sau khi Trương Khải Sơn đặt chân đến Trường Sa, rất lâu rồi không xảy ra loại chuyện này, bình thường mấy vụ ẩ·u đ·ả lớn nhỏ thì chẳng thể tránh được, nhưng nhìn số lượng lên đến mấy trăm người trước mặt, tập hợp đủ cả đao khách, sát thủ, lưu manh, tay cầm đao, kiếm, mã tấu, thậm chí là s·ú·n·g lục, nào có giống là ẩ·u đ·ả nho nhỏ.

Thế là có người vội vàng đi thông tri một vài binh lính Trương Phật Gia lưu lại trước khi đi.

Người mặc quân phục, thủ hạ của Trương Khải Sơn mang nét mặt căng thẳng chạy tới trước mặt đám người Lạc Việt. Vốn còn muốn cảnh cáo, không cần nhân lúc Phật Gia không tại, tùy ý làm bậy, nhưng khi nhận ra thân phận đối phương là ai, lập tức ngậm miệng, im lặng hồi tưởng lại lời nhắc nhở của Trương Khải Sơn, sau khi hắn rời khỏi, binh sĩ đều phải nghe theo chỉ huy của Lạc Gia, thế là từ ban đầu muốn ngăn cản, đám binh lính bỗng chốc biến thành một bộ phận trong đội ngũ.

Lão già Tứ Gia kia, nghe bọn thủ hạ báo tin á·m s·át thất bại, đồng thời Lạc Việt đang dẫn theo người dưới trướng cùng thế lực mấy vị đương gia khác đi hướng về phía bàn khẩu của lão, dọa đến tại chỗ trực tiếp phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch.

Lạc Việt hắn, muốn làm người lương thiện, cũng không được nữa rồi.

Chương 36: Để anh lương thiện