Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 37: Anh thôi nhân nhượng
"Làm sao bây giờ? Tứ Gia?"
Cùng dĩ vãng khác biệt, trước đó cả bầu trời thành Trường Sa chính là của bọn họ, bây giờ thì khác rồi, toàn bộ đám thuộc hạ đều tỏ ra vẻ khẩn trương và e ngại.
Nhóm người bên ngoài kia, ít nhất phải có đến năm, sáu ngàn người, mà bên trong bàn khẩu bọn chúng, gom lại cũng không đủ một ngàn, hơn nữa, người thuộc địa bàn Tứ Gia, bởi vì quanh năm cư cao lâm hạ, lâu dài quen thuộc đứng ở địa vị trên người khác, ít tham dự vào những chuyện tranh đấu, thành ra thân thủ trở nên yếu kém, tính cách cũng dần dần chuyển biến, hèn nhát ham sống s·ợ c·hết, thời điểm này xảy ra chuyện, gấp gáp tập hợp người, vậy mà tới số lượng không cả đủ năm trăm.
"Bên phía Hoắc gia nói thế nào?" Tứ Gia cắn răng, lau đi máu tươi trên khóe miệng.
"Người được phái đi Hoắc gia quay về báo, Hoắc môn chủ chỉ cho chúng ta mượn người, xem như trả ân tình nhiều năm qua giữ chúng ta và bọn họ, chuyện kế tiếp, không quan hệ gì với cô ta" Gã quản gia cau mày trả lời.
"Tiểu nương môn này, quả nhiên một điểm cảm tình cũng không quan tâm, mẹ kiếp!" Sắc mặt Tứ Gia tái xanh, chửi thầm một câu, rồi nhanh chóng phân phó, "Mang người nhà ta đi cửa sau, đưa đến phủ đệ Hoắc gia, coi như nàng không niệm tình cũ, chút chuyện này, dù sao cũng nên giúp ta chứ?".
Thành Trường Sa đã rất lâu không có trường hợp đem theo số lớn thuộc hạ tới cửa nhà người khác khiêu khích, mà một khi xảy ra tình huống này, đó chính là không c·hết không thôi.
Lão già Tứ Gia cùng các vị đương gia còn lại có khác biệt, thành viên gia tộc rất nhiều, trên có già dưới có trẻ, tranh đấu kiểu này, rất dễ dàng liên lụy đến thân nhân. Do đó lão tính đưa người trong nhà đến Hoắc gia, thỉnh cầu bên phía họ tạm thời che chở, tiếp đó, bắt đầu chuẩn bị nghênh đón Lạc Việt tới.
Chuyện á·m s·át Lạc Việt, là do một mình lão toàn quyền an bài, cũng chẳng thể trách người nhà họ Hoắc không giúp đỡ, bất quá để cho lão không nghĩ tới là, chỉ động đến một gã đương gia, vậy mà liên lụy đến nhiều người như vậy, gần như đều nguyện ý đứng ra vì Lạc Việt xuất lực.
Nhóm người này, thế nhưng chính là nằm trong số những người lợi hại nhất Trường Sa đấy!
Sau khi phân phó thuộc hạ đưa tiễn gia đình vợ con, Tứ Gia mang theo hơn một trăm kẻ còn dám liều c·hết vì lão, đi tới đứng trước cửa nhà. Hơn bảy trăm tên thủ hạ, chỉ còn hơn một trăm tên nguyện ý không chạy không trốn, nguyện ý vì hắn mà c·hết, bởi vì là người bình thường đều hiểu rằng, đây là một hồi phân tranh không hề có chút cửa thắng dành cho bọn họ.
Hơn nữa lão cũng đã mất đường lui, tổ tiên dòng họ ba đời đều sinh sống tại Trường Sa, mộ tổ vẫn còn chôn ở nơi đây, lão chạy trốn đi nơi nào được bây giờ?
Một lát sau, Tứ Gia cảm nhận được áp lực lớn ngập trời kia, Lạc Việt tay cầm dù đen, tự mình đi đằng trước đám đông, xuất hiện cuối tầm mắt lão.
Trong suy nghĩ của lão, Lạc Việt tuổi không lớn lắm, chỉ ngang ngửa Nhị Nguyệt Hồng, thuộc bối phận con cháu, mặc dù thân hình cao trên mét tám, rắn rỏi khỏe mạnh, nhưng dù sao bề ngoài vẫn còn nét trẻ người non dạ, bạch bạch nộn nộn, rõ ràng chẳng hề giống như một gã giang hồ lão luyện.
Tuy nhiên, hết lần này tới lần khác, chính người thanh niên tầm thường này, lại làm rung chuyển địa vị Tứ Gia của lão tại thành Trường Sa.
Lão ngắm nhìn thật kỹ Lạc Việt, hít sâu một hơi, đem lý do thoái thác chuẩn bị sẵn nói ra: "Lạc Gia, ta....."
Vù....hô.....
Dù đen che mưa được Lạc Việt cầm trong tay đang chậm rãi rơi xuống, trong nháy mắt, thân hình hắn đã phóng đến trước mặt lão già Tứ Gia vừa mới hé miệng, đôi giày dính lấy một chút bùn đất ẩm ướt đạp thẳng vào khuôn mặt già khó ưa của lão.
Ai rảnh đứng nói nhảm với ngươi?
Hơn trăm tên thuộc hạ vốn chuẩn bị cùng Tứ Gia liều c·hết một chỗ, trong giây lát ngây ngẩn cả người. Đám đông đi theo sau lưng Lạc Việt, cũng đồng dạng trong cùng một thời gian sửng sốt thất thần.
Từ xưa tới nay, trước lúc hai quân giao chiến, chẳng phải đều có lý do thoái thác hay sao? Cái này..... tràng cảnh này.... tình huống này, chuyện gì xảy ra?
Một cước của Lạc Việt, ngay cả bức tường đều có thể đá ra lỗ thủng, lão già Tứ Gia có tuổi rồi, làm sao chịu nổi đòn t·ấn c·ông mạnh như vậy. Hơn nữa, phong cách ăn mặc của Lạc Việt từ khi có tiền đã bắt đầu thay đổi, khác với người ở thời đại này mặc trường bào cách tân hay vest Tây.
Hắn nhập vải vóc từ nước ngoài về, tự may quần áo hiện đại cho mình, thường ngày là quần bò đen ôm sát chân, áo sơ mi đen kết hợp áo mangto hoặc áo khoác dạ cùng màu. Ăn mặc kiểu này, cộng thêm dáng người Lạc Việt cao ráo, chân dài, đi dưới chân đôi Chelsea Boot mũi nhọn nhìn mới hợp, mà đế loại giày này cứng vô cùng, do đó, đá thẳng vào mặt người khác, sao mà đỡ được?
( Đoạn này mình mô tả cụ thể phong cách và bề ngoài của nam chính luôn, dựa theo phong cách ăn mặc của người yêu cũ mình, mình thích con trai mặc kiểu này, nhìn vừa trưởng thành vừa chất :3 Nhưng mà khuyên thật lòng nhá, ông nào cao và chân dài thì mặc vậy thôi, còn lùn và chân ngắn thì xin khiếu, trong mắt chị em chúng tôi trông nó buồn cười lắm :D )
Lạc Việt kéo lấy cẳng chân của lão già đang giống như c·h·ó c·hết kia, bước chậm từng bước về nơi Hắc Kim Cốt Tán vừa rơi xuống. Hơn trăm tên thuộc hạ đứng sau Tứ Gia vẫn còn bị động tác của hắn làm sững người, đứng im bất động không nhúc nhích.
Mưa vẫn còn rơi, Lạc Việt dùng tay vuốt mái tóc ướt đẫm nước mưa, lắc đầu thở dài, cầm lên dù đen rơi trên mặt đất.
Tất cả mọi người đều thức thời, thống nhất an tĩnh lại, hai con ngươi đỏ bừng nhìn xem thanh niên đứng trước mặt. Thân phận của hắn, phần lớn người tại đây đều muốn đạt đến, bất quá, thời điểm này, bọn họ chỉ là người tham dự, là tùy tùng, chủ vị chưa nói, nào ai dám phát ngôn bừa bãi.
Lạc Việt ngẩng đầu lên, cảm thụ lấy từng hạt mưa phùn vương lất phất vào mặt,
"Nể mặt ngươi, ta gọi ngươi một tiếng Tứ Gia, không nể mặt ngươi, ta từ trong nhà ngươi kéo ngươi ra ngoài, ai cũng không ngăn được. Muốn g·iết ta, sau đó xuống địa phủ nhớ kỹ nói một tiếng với Diêm Vương, cái mạng này của ngươi, ta cầm đi, không tiễn.....".
Chừng hơn trăm người thuộc bàn khẩu Tứ Gia, cứ thế trơ mắt nhìn chủ nhân bọn họ bị Lạc Việt kéo lấy như kéo một con c·h·ó c·hết, tiếp đó lại bị hắn nện thẳng vào vách tường phủ đệ, kẹt tại trong đó, không nhúc nhích, bộ dạng rõ ràng đ·ã c·hết không thể c·hết hơn.
Đây cũng không phải là tranh đấu giữa thế lực mới và cũ trong thành, đây, là Lạc Việt đang dõng dạc tuyên bố cho tất cả mọi người rằng...
Ai mới là bầu trời của Trường Sa!
Tứ Gia vừa c·hết, Hoắc Cẩm Tích đã vội vàng có mặt, tự mình mang theo người nhà của lão đi đến trước mặt Lạc Việt.
Nàng ta mặc một bộ sườn xám màu đen ôm sát cơ thể, tư thái thon thả đầy đặn biểu hiện vô cùng tinh tế, nàng đẩy mấy vị lão ấu phụ nữ trẻ em bị trói chặt lên trước người, thần sắc bình tĩnh nói:
"Lạc Gia, những người này là trước đó Tứ Gia để thủ hạ đưa đến trong phủ tôi, nhờ tôi che chở, hiện nay, giao cho ngài xử lý".
Lạc Việt nhìn cũng không nhìn Hoắc Cẩm Tích một mắt, bước chân chậm rãi đi về phía đám người đông đúc. Mỗi vị đương gia, lão đại bàn khẩu nhìn xem ả đàn bà này vì lấy lòng Lạc Việt, đem gia thuộc thân nhân người ta mang tới chịu c·hết, trên nét mặt lộ ra biểu cảm khinh thường.
Bọn họ ai không phải người lăn lộn trên giang hồ, ai nguyện ý trông thấy người nhà của mình sau khi mình c·hết, mạng sống cũng khó giữ được? Hành động của Hoắc Cẩm Tích, xứng đáng bị thế gian phỉ nhổ, nàng cũng không xứng đứng trong hàng ngũ Cửu Môn đương thời.
Sau khi Lạc Việt rời đi, đám người đương nhiên cũng đường ai nấy đi. Sắc mặt Hoắc Cẩm Tích trở nên khó coi, hung hăng cắn răng. Vốn dĩ còn muốn thuận nước đẩy thuyền, để cho Lạc Việt thiếu nàng một nhân tình, không ngờ rằng, đối phương còn chẳng thèm để ý đến sự xuất hiện của nàng. Hơn nữa, trong lúc vô tình, nàng còn đắc tội những người khác.
Nhìn xem những đôi mắt khinh bỉ đang âm thầm liếc nhìn mình, Hoắc Cẩm Tích thở dài bất đắc dĩ, quay người rời đi.
Vừa mới trở về viện tử, chuẩn bị tắm rửa một cái, tẩy đi nước mưa và bùn đất trên người, bên tai Lạc Việt bỗng vang lên tin tức từ phía người dưới tay Trương Khải Sơn.
"Báo, Phật Gia truyền tin lại, nói rằng đầu mục quân phiệt kia muốn dẫn binh lính q·uân đ·ội của hắn vào thành mấy ngày, Phật Gia đặc biệt lệnh tại hạ khẩn cấp đem tin tức mang đến cho Lạc Gia, để Lạc Gia mau chóng khuếch tán ra".
Lạc Việt nhíu mày, dùng khăn lau sạch sẽ khuôn mặt.
Quân phiệt và lưu manh giang hồ có khác biệt, tất nhiên Trương Khải Sơn sớm thông tri hắn, chính là để cho hắn chuẩn bị một chút, cáo tri những người khác trong thành, không cần ở thời điểm gã đầu mục kia đặt chân tới, đi gây chuyện thị phi, để tránh tên đó đem lửa giận phát tiết đến trên đầu dân chúng trong thành.
"Vị tướng quân đó thuộc đội ngũ nào?" Lạc Việt tạm lau khô người, thay quần áo, bước ra khỏi phòng hỏi.
"Tôi...tôi cũng không biết rõ, nhưng nghe Phật Gia nói, người kia dường như gọi là....gọi là La Lão Oai..."
"La Lão Oai? Tại sao thế giới này lại xuất hiện nhân vật này? Hơn nữa hắn như thế nào lại tới Trường Sa?"
Lạc Việt nghe xong liền ngẩn người.
Thì ra, thế giới này không chỉ đơn giản là thế giới trong tiểu thuyết của Nam Phái Tam Thúc như vậy!