Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Xem như hòa nhau

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Xem như hòa nhau


Nhìn dáng vẻ kiên quyết của con bé, Hoàng Dược lại thở dài và nói:

Nằm ngửa trên mặt đất với cơ thể dính đầy đất cát, Trần Thiên thở “phì phò” sắc mặt thì lộ vẻ cực kỳ đau đớn.

Tức thì, một cảm giác ê ẩm và đau rát khắp toàn thân ập lên não bộ.

Nghe toàn bộ câu chuyện, Dược lão bật cười. Ông nhìn hắn vuốt râu và nói:

- Ngươi đứng lại. Ai cho phép ngươi đi?

Thấy vậy, Trần Thiên cũng yên lặng và ngồi trên ghế chờ đợi.

Sau đó, ông đưa một lọ thuốc cho hắn và nói:

Trần Thiên cười lạnh và tiếp tục chạy đi.

- Ta biết thân phận của ngươi. Và ta cũng hiểu rõ nỗi khốn khổ của ngươi.

2 phút sau!

Vì muốn nắm bắt được đầy đủ tin tức, hắn đành phải lén lút đi ra bên ngoài để nghe ngóng.

Đã đoán trước được nàng ta sẽ nói vậy, Trần Thiên giả điếc và tiếp tục chạy đi.

Tới nhà kho chứa dược liệu, hắn cuối cùng cũng đã thấy Dược lão.

Nhận thấy biểu cảm kỳ lạ của nàng ta, Trần Thiên nhíu mày nghĩ thầm:

Chưa dừng lại ở đó, ngay khi tiếp đất, hắn lăn lộn ba vòng liên tục thì mới ngừng lại được.

Mặc dù cơn gió “hiu hiu” này không mạnh, nhưng Trần Thiên vẫn cảm thấy mát lạnh dị thường.

Trái ngược với vẻ nôn nóng và sợ hãi của Trần Thiên, Hoàng Dược cực kỳ bình tĩnh.

Nhìn vào ánh mắt của nó đang tỏ ra lo lắng, Trần Thiên cười cười và vuốt ve đầu của nó, nói:

- Nàng tên là gì? Nếu sau này tình hình tốt hơn, ta nhất định sẽ quay trở lại tìm nàng và lấy nàng làm vợ.

Liếc nhìn nàng ta lần cuối, hắn mỉm cười nói “tạm biệt” sau đó nhanh chóng rời đi.

Chương 10: Xem như hòa nhau

Nghe vậy, Hoàng Dược lắc lắc đầu nói:

Khoảnh khắc định mệnh ấy, Trần Thiên thậm chí đã nghĩ đến ý định đào một cái hố, rồi nhảy xuống đắp đất lại.

- À mà cũng phải. Chắc chỉ có phụ hoàng của ngươi biết điều đó.

Vừa bôi thuốc xong, hắn bỗng nghe thấy bên ngoài có giọng nữ giới vang lên.

Lời của ông vừa dứt, thì giọng của nàng mang theo vẻ chua xót ngân lên:

Không gian nơi đây liền rơi vào trạng thái tĩnh lặng.

Nghe thấy giọng điệu mạnh mẽ tràn đầy quyết đoán phát ra từ mồm của thằng nhóc kia, Kiều Linh cực kỳ bất ngờ.

Vương Kiều Linh khóc thút thít đáp lại:

Bỗng một cơn gió ùa tới làm cho mái tóc của Kiều Linh bay phấp phới. Sau đó, nó luồng qua khe cửa rồi mới bay tới nơi khác.

Vừa về tới nhà, Tiểu Hoàng lập tức vẫy đuôi, chạy tới bên cạnh hắn và sủa inh ỏi.

Mặc dù hình dạng của bản thân lúc này trông cực kỳ ghê, nhưng hắn thầm đoán đây chỉ là các v·ết t·hương trầy xước ngoài da.

Chứng khiến chú voi con ở Bản Đôn, hai con mắt của hắn dường như muốn lòi ra, còn trái tim của hắn thì rớt cái bịch.

- Thôi được! Ta sẽ tiết lộ một bí mật cho ngươi biết. Nếu nghe xong mà ngươi vẫn khăng khăng cố chấp, thì có quỳ c·hết, ta cũng không quan tâm.

- Thật không ngờ, Dược lão đã đạt cảnh giới đỉnh cao trong võ học.

Thầm mở cờ ở trong bụng, hắn tiếp tục nghe ngóng khi tiếng thở dài của ông vang lên:

Biết rằng bản thân không có cách nào ngăn được tên này rời đi, Kiều Linh u oán đoe dọa bằng giọng điệu hờn dỗi:

Bị ném, thân thể của Trần Thiên bay ra sau khoảng 4 mét.

- Ban nãy quay trở lại là vì lo sợ nàng nghĩ điều dại dột. Bây giờ tình hình đã ổn, ta cũng nên rời đi.

- Ngươi được lắm. Hy vọng sau này, đừng để bổn tiểu thư gặp mặt. Nếu không, ta chắc chắn sẽ thiến ngươi.

- Tên d·â·m tặc, ngươi còn sống chứ?

Trần Thiên cũng đã kể lại hết những chuyện đã xảy ra kể từ khi bản thân tỉnh lại trong thùng nước thuốc. (đọc tại Qidian-VP.com)

- So sánh tốt lắm. Tốt cho bọn nam giới các ngươi thì có.

Nhưng rất nhanh chóng, nàng hồi phục tinh thần và hét lớn:

- Ngươi là người luyện võ thì chắc ngươi cũng hiểu cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực bất quá cũng chỉ là một loại cảnh giới trong võ học.

- Ta thấy nàng, nàng cũng đã thấy ta. Hai chúng ta xem như hòa nhau.

Vương Kiều Linh là người tỉnh đầu tiên. Nàng ngượng chín mặt hét lớn và liền dùng hết sức ném hắn ra xa:

Hắn vừa dứt lời thì Tiểu Hoàng liền sủa “gâu gâu” và chạy đi.

- Ngươi mà rời đi, bổn tiểu thư sẽ t·ự s·át cho ngươi xem.

Hừ một tiếng, nàng dậm chân tại chỗ và tức giận nói:

- Cũng chỉ là mấy v·ết t·hương ngoài da. Không đáng ngại.

- Đăng Phong Tạo Cực? Trương Tam Phong.

Nghe vậy, Kiều Linh thật sự rất muốn xoay người lại đuổi theo tên d·â·m tặc và cho hắn một trận.

Hiểu được ý nghĩ của nó, Trần Thiên liền đuổi theo.

- Ta chỉ là một người phàm luyện một ít võ giống như ngươi, nên cũng không thể nào thay đổi được số phận của ngươi.

- Thằng này khá. Có khí chất của ta năm xưa. Hahaa!

- Đây là Kim Sang Dược. Nó có tác dụng cầm máu. Ngươi bôi trực tiếp vào miệng v·ết t·hương.

Biết rằng bản thân dường như hơi quá tay, Kiều Linh cầm lấy hòn đá ném xuống suối và ân cần hỏi:

Quay đầu ra sau nhìn bóng dáng như xà ấy, Trần Thiên hét to:

- Có thể thoát khỏi Đại Võ Sư, mạng của ngươi cũng lớn lắm.

- Có những chuyện, các ngươi không thể hiểu được.

Không bao lâu sau, hắn lại nghe được nàng ta hét to:

- Tiểu nữ biết chứ. Nhưng ai cũng cho rằng ngài là Tiên Nhân. Ngài có uy danh, họ sợ ngài. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông vẫn ngồi nhặt thuốc bỏ vào trong cái cối và giã.

- Chẳng lẽ bây giờ ngươi không sợ ta nghĩ vẩn?

Ngước nhìn bóng lưng thanh cao ấy, hắn nói một cách dứt khoát:

- Quái! Sao nàng ta lại nhìn mình rồi đỏ mặt?

Nghe vậy, Trần Thiên cắn răng nhịn đau ngồi dậy và kiểm tra cơ thể một lượt.

Tức nhiên hắn cũng đâu có điếc, nhưng bản thân cũng không có ngu ngốc đến nỗi đứng lại mặc cho cho nàng ta chém g·iết. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Dược lão ơi, ngài mau cứu cháu.

Nhận lấy lọ thuốc từ tay của ông, Trần Thiên cúi người cảm tạ và nhanh chóng quay trở lại phòng để thoa thuốc.

Không quan tâm hắn ta c·hết hay sống sau cú ném vừa rồi, Kiều Linh liền lập tức xoay người lại ngắm nhìn bờ suối.

- Ngươi hãy kể lại đầu đuôi mọi chuyện?

- Vì vậy, mọi chuyện đến đây là chấm dứt. Đường ai nấy đi.

Sau đó, giọng của Dược lão vang lên:

- Nhưng thật sự xin lỗi, ta không phải là Tiên Nhân.

Nghe vậy, hắn đang phân vân không biết nên nói thật, hay là nên nói dối thì giọng của ông lại vang lên: (đọc tại Qidian-VP.com)

Không chỉ riêng Kiều Linh, Trần Thiên cũng cực kỳ tò mò trước bí mật được Dược lão chôn giấu.

- Vậy nên ngài chỉ cần cưu mang tiểu nữ, thì họ cũng không thể làm gì gia đình của con.

Ngồi nghe lén ở trong phòng, Trần Thiên thì thào:

Nghe thế, Trần Thiên thầm rùng mình.

- Nó không thể nào biến ta từ người phàm trở thành tiên được.

- Ta không sao.

Ngay lập tức, hắn lao lên và mếu máo nói:

….

- Ta không sao. Ngươi có thấy Dược lão ở đâu không?

- Bắp đùi này, mình ôm quá chuẩn rồi.

- Nếu ngài không nhận tiểu nữ làm đệ tử. Tiểu nữ sẽ quỳ ở đây cho tới c·hết.

- Tiểu nữ nghe nói ngài đã đạt đến cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực. Ngài không thành Tiên thì ai có thể thành Tiên cơ chứ?

Chẳng mấy chốc, cả người của hắn nhanh chóng bị nhuộm một màu đỏ tươi.

- Ủa? Nãy giờ mình vẫn đang t·rần t·ruồng hả?

Phải tới khi các loại thảo dược đã bị giã thành từng mảnh nhỏ li ti, Dược lão mới ngẩng đầu lên nhìn hắn và nói:

- Chất giọng này? Đừng nói là.. Đừng nói là nàng ta đuổi tới đây đó chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)

Không quan tâm phản ứng tiếp theo của cô nàng, Trần Thiên liền đứng lên và lò cò chạy đi.

Và thế là Trần Thiên bắt đầu kể lại tất cả vì sao bản thân ra nông nỗi này.

Và rồi, hắn men theo ánh mắt lóe sáng của nàng nhìn xuống bên dưới.

Nghĩ tới đây, Trần Thiên quyết định núp ở trong phòng nghe ngóng tin tức.

- TÊN D·Â·M TẶC C·H·Ế·T BẦM!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Xem như hòa nhau