Trong rừng, xuyên qua những cành lá rậm rạp, thiếu nữ nhìn thấy hai người kia tranh nhau bước lên phía trước, trong lòng chợt cảm thấy không khí này thật ấm áp. Nàng khẽ cười:
"Bọn họ thật lòng lo lắng cho nhau nhỉ."
"Tiểu thư, người áo trắng chính là Lý Phượng Kỳ. Hắn dùng thủ đoạn không chính đáng hại giáo chủ b·ị t·hương nặng, người này không thể giữ được."
Hữu hộ pháp cung kính đứng sau lưng nàng.
Ngay khi nhóm người Lý Phượng Kỳ bước ra khỏi động, hắn lập tức chạy ra sau núi tìm Lãnh Thu Thủy.
Lý Phượng Kỳ trúng Độc Hóa Chưởng của Lãnh Thiên Thù, nhất định đã bị nội thương rất nặng. Lãnh Thu Thủy luyện là Hàn Băng Chưởng, tuy rằng nội lực không sâu, nhưng đã đủ để đối phó Lý Phượng Kỳ bây giờ rồi.
Càng may mắn hơn là, đi cùng Lý Phượng Kỳ bây giờ chỉ còn một Lục Vân Nhiên thương tích đầy mình.
Hữu hộ pháp nghĩ tới một chưởng của Lý Phượng Kỳ vừa rồi, ánh mắt hằn học.
Nếu như Lý Phượng Kỳ còn sống, chắc chắn sẽ là chỗ dựa vững chắc của giang hồ Trung Châu. Hơn nữa, nhất định cậu ta sẽ đưa Thanh Môn trở lại hào quang rực rỡ ngày xưa.
Cho nên Lý Phượng Kỳ nhất định phải chết.
"Tiểu thư, hai người kia đều bị thương nặng, hiện tại không thể động võ. Tiểu thư có thể nhân cơ hội lập công, lấy một vị trí đường chủ."
Lãnh Thu Thủy nhướn mày, đây đúng là mong muốn của nàng bao lâu. Cho nên dù không ưa gì Hữu hộ pháp này, nàng vẫn theo ý hắn, vì đúng lúc, nàng cần chiến công này.
Nàng từ tốn bước ra khỏi rừng cây, đối diện với ánh mắt đề phòng của hai người. Gương mặt xinh đẹp thanh thoát, nhẹ nhàng như dòng nước suối trong nở một nụ cười, giọng của nàng so với bất cứ tiếng ca nào cũng hay hơn:
"Hai người các ngươi cứ tranh giành thế này, ta khó xử đấy."
"Cô nương nên nhìn ta thôi."
Lục Vân Nhiên rút kiếm ra, vì tay không chịu được sức nặng của kiếm mà còn hơi run rẩy. Anh thầm mắng, chết tiệt, mấy chiêu của Tả hộ pháp vừa rồi cắt qua toàn chỗ hiểm. Nhưng anh vẫn kiên trì nâng thẳng thanh kiếm chỉ về phía Lãnh Thu Thủy:
"Lục Vân Nhiên của Lục gia trang, xin chỉ giáo."
Lý Phượng Kỳ nhìn cánh tay anh run rẩy không ngừng, tức giận mắng:
"Sao cố chấp thế, muốn cả hai cùng chết ở đây à?"
Lục Vân Nhiên nhíu mày vì đau, cánh tay còn đang tê rần, nghe được Lý Phượng Kỳ mắng thì lập tức mắng lại:
"Tôi liều mạng còn có hi vọng, cậu bây giờ lấy đâu ra tự tin mà tranh với tôi thế?"
"Đằng sau cô ta còn người, anh cố được không?"
Lục Vân Nhiên và Lãnh Thu Thủy nghe lời này đều ngẩn người.
Nàng rốt cuộc đã biết tại sao thanh niên trước mặt này có thể đánh bại cả cha nàng rồi.
Xem ra Hữu hộ pháp lại nói vài lời không thực.
Với thực lực nhường này, Lý Phượng Kỳ căn bản không cần dùng tâm kế đi. Còn đang bị thương nặng, lại vẫn có thể nhận ra sự hiện diện của Hữu hộ pháp ở trong rừng.
Không chỉ võ công, nội lực, mà sự nhạy bén của cậu với hơi thở sống càng nhạy hơn bất cứ ai.
Hơn nữa, nhìn hơi thở lạnh lẽo kia, rõ ràng là cậu trúng Độc Hóa Chưởng của cha. Nhưng vừa rồi ở ngoài cửa động, cậu vẫn đứng ra cứu đám người Võ Hồng Minh nên nội thương mới càng trầm trọng.
Tâm kính trọng nổi lên, người như thế này nếu chết vì nàng dậu đổ bìm leo sẽ thật đáng tiếc.
Nhưng đã đến tận đây rồi, không làm gì mà quay về thì không giống nàng chút nào. Chỉ trong phút chốc, nàng đưa ra quyết định.
"Công tử chắc hẳn biết được, Hàn Băng Chưởng của ta là khắc tinh của ngươi."
"Cho nên cô nương mới ở đây đợi ta, đúng không?"
Cậu không biểu hiện chút lo lắng nào. Lãnh Thu Thủy càng thấy yêu thích con người này, nàng cười:
"Ta vốn định làm một việc gọn nhẹ, nhưng theo dõi anh một lúc, ta đổi ý rồi."
"Còn người đằng sau cô nương thì sao?"
Lý Phượng Kỳ cảm nhận được áp lực từ người vẫn đang ẩn thân trong rừng, nếu muốn rút lui nhẹ nhàng, xem ra chỉ có thể xem cô nàng này tính toán ra sao mà thôi.
Lãnh Thu Thủy liếc mắt về phía sau, tên Hữu hộ pháp này lúc nào cũng đầy bụng toan tính. Nàng không thích hắn động tay vào việc của mình, càng không thích cái hành vi muốn đánh lén sau lưng của hắn, liền cố ý nói to hơn:
"Ta sẽ không cho hắn ra tay, Lý chưởng môn có thể yên tâm."
Hữu hộ pháp nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Lãnh Thu Thủy.
Từ xưa nàng đã nhiều lần chống đối hắn, liên tục làm khó hắn mỗi khi hắn cùng Lãnh Thiên Thù bàn bạc kế sách đối phó với võ lâm Trung Châu.
Không nghĩ tới ở giờ khắc này, nàng vẫn còn không chịu ra tay.
Mà Lãnh Thu Thủy hoàn toàn không để hắn vào trong mắt, chỉ nhìn Lý Phượng Kỳ:
"Nhưng từ khi bắt đầu luyện Hàn Băng Chưởng đến nay, ta vẫn muốn xem hai chữ khắc tinh này là thế nào mà thành. Nay đã gặp rồi, không lý nào lại phải chờ thêm vài năm, công tử thấy có đúng không?"
Lục Vân Nhiên lập tức đứng ra chắn trước mặt hai người, hung hăng nói:
"Phượng Kỳ đang bị nội thương, cô nương đề nghị giao đấu, phải chăng có phần không công bằng?"
"Chỉ là cùng nhau đối một chưởng, công tử có đủ sức không?"
"Xem ra không đồng ý thì không được rồi."
Lý Phượng Kỳ bước lên, lại nói với Lục Vân Nhiên phía sau:
"So ra thì tốt hơn hẳn việc phải liều mạng ban đầu, đúng không?"
"Nhưng cậu..."
"Không sao, đừng lo."
Lãnh Thu Thủy nhìn vẻ tự tin bình tĩnh của người thanh niên, tim khẽ nảy lên, hơi thở bất chợt rối loạn.
Nàng nghĩ, thử mà thôi, không cần dùng toàn lực làm gì. Bàn tay tụ lực, hơi lạnh tỏa ra như khói vây quanh nàng, kèm theo đó là một tia ánh sáng vàng kim nhàn nhạt.
Hàn Băng Chưởng, là một môn võ công thuộc bí pháp Hàn Băng Khí Công. Nhưng nó không chỉ đi theo đường rẽ, mà còn ẩn giấu lực lượng là chất độc của Kim Xà Vương.
Thuần Dương Chưởng thuần dương thuần khiết, là đường nhiễm độc Kim Xà Vương nhanh nhất. Cho nên giang hồ mới nói, Hàn Băng Chưởng chính là khắc tinh của Thuần Dương Chưởng.
Lý Phượng Kỳ nhận ra nàng không dùng nhiều sức, đơn giản cũng đưa ra một chưởng tương tự, không có ý tranh đấu hơn thua.
Cái gọi là khắc tinh, chỉ là một luồng Hàn Băng Khí Công sẽ đưa theo độc của Kim Xà Vương len lỏi vào cơ thể của người thể chất thuần dương, giảm đi một phần nội lực mà Thuần Dương Chưởng có thể phát ra. Mà độc của Kim Xà Vương vào cơ thể, bị khí của Thuần Dương Chưởng hòa tan, sẽ lan ra cực nhanh, khiến cho người trúng độc bị tê liệt.
Lý Phượng Kỳ tính toán đủ rồi mới ra tay, nhưng trong nhất thời, cậu quên mất bên trong cơ thể mình đã có sẵn một luồng hàn băng khí từ lúc giao đấu với Lãnh Thiên Thù.
Trong ngoài kết hợp, Lý Phượng Kỳ cảm thấy cả thân thể đều lạnh giá. Cậu dồn nội lực vào tay còn lại, ép cho dòng khí lưu trong cơ thể chạy ngược, hóa giải hai luồng hàn băng khí trong người.
Nhưng như vậy đồng nghĩa với cậu phải lãnh đủ một chưởng của Lãnh Thu Thủy.
Lãnh Thu Thủy không ngờ mọi sự lại xảy ra như vậy, nàng vội vàng thu tay, nhưng Lý Phượng Kỳ thân chịu nội thương còn nhận hết một chưởng này sớm đã ngã gục.
Lục Vân Nhiên chứng kiến toàn bộ mọi việc, cũng không biết nên trách ai, chỉ đành đỡ lấy Lý Phượng Kỳ, vội vàng muốn xuống núi tìm thầy thuốc.
Hai người được Lãnh Thu Thủy giúp đỡ, lên chung một con ngựa, còn đang chuẩn bị phóng đi thì đã bị Hữu hộ pháp xuất hiện từ lúc nào chặn đứng. Ngạc nhiên hơn là người nổi giận trước lại không phải Lục Vân Nhiên. Lãnh Thu Thủy quát lớn:
"Lâm Hạ, ngươi tránh ra."
0