0
Quãng đường đi dài cùng nhiều kẻ q·uấy r·ối ngáng đường khiến Lục Vân Nhiên dần mệt mỏi.
Anh không còn đi qua những ngôi làng, cũng không vào những tòa thành lớn để nghỉ ngơi nữa.
Suốt nửa tháng qua, một người một xe cặm cụi lách qua cánh rừng, hoặc cẩn thận đi qua một con đèo hiểm trở, chỉ để tránh mấy kẻ dở người yêu thích danh lợi đến mù mắt kia.
Đối với một người từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, dù cho bình thường sẵn sàng luyện tập vất vả, Lục Vân Nhiên vẫn chưa từng phải trải qua một cuộc sống lang thang vất vả thế này.
Quãng đường chẳng khác nào cực hình, Lục Vân Nhiên rất đương nhiên mà ngày càng nóng nảy.
Nhưng có nổi nóng đến mức nào thì đối diện với một người bất tỉnh và một cái xe ngựa anh cũng không thể phát giận được.
Trong hoàn cảnh như thế, mấy kẻ lần mò bám được đến tận đây đúng là mấy bao cát tốt.
Anh cười lạnh:
"Còn đang nghĩ muốn đập ai đó thì các người đã xuất hiện, rất đúng lúc đấy."
Người kia lừ lừ tiến ra, u ám hỏi:
"Lục Vân Nhiên phải không?"
"Ồ, lần đầu có kẻ hỏi ta trước đấy, xem ra cũng biết sợ rồi nhỉ."
Lục Vân Nhiên mỉm cười, ánh mắt lóe lên một chút tàn bạo, lần này phải khiến đám người khốn nạn kia không dám mò tới gần nữa mới được.
Ý niệm vừa lên, kiếm cũng lướt tới.
Lạc Nhạn Kiếm Pháp lấy tốc độ làm gốc, tư thái uyển chuyển biến hóa khôn lường, lúc tấn công thì mạnh mẽ sắc bén không cho kẻ địch đường lui.
Lục Vân Nhiên có trong tay Lạc Nhạn kiếm, đường kiếm càng phóng khoáng hơn, chỉ thoáng chốc đã đè ép mấy kẻ kia ở dưới chân.
Anh nghiêng đầu, chậm rãi nghiến mũi giày:
"Các ngươi là người của môn phái nào?"
"Ngươi đừng đắc ý, còn chưa xong đâu."
Một kẻ nở nụ cười quỷ dị, không biết lấy đâu ra sức lực đột nhiên vùng dậy. Lục Vân Nhiên thầm than, vội vàng nhảy ra khỏi phạm vi công kích của hắn.
Những kẻ kia giống như chưa từng bị thương tích, đều đứng dậy nhìn anh cười.
Một người thì có thể hiểu được, nhưng trước mặt cả sáu người đều có thể sung sức đứng vững, Lục Vân Nhiên cũng hiểu bọn họ không phải người thường.
Anh chủ động tấn công trước, để trận chiến tránh xa xe ngựa ra một chút.
Mà mấy người kia lúc này chợt khác hẳn, nhanh nhẹn tránh khỏi công kích của Lạc Nhạn, đồng thời di chuyển tách nhau ra đứng thành một vòng tròn.
Lục Vân Nhiên bị vây bên trong, đột nhiên nghĩ đến một chuyện cũ, anh giật mình nhìn lại vị trí của từng người, thầm than bản thân xui xẻo.
Là Lục Long trận.
Trận pháp trứ danh của Tuệ Tĩnh gia trang.
"Tuệ Tĩnh gia trang ở trong giang hồ địa vị không thấp hơn Lục gia ta, tại sao cũng phải tham gia vào chuyện này?"
Những kẻ kia giống như không nghe thấy, chỉ hừ hừ cười.
Lục Vân Nhiên lạnh sống lưng, dồn nội lực vào kiếm, muốn đánh nhanh thắng nhanh.
Anh phóng kiếm tới trấn áp một người phía sau mình, lại dùng vỏ kiếm làm vũ khí tiếp cận người trước mặt. Động tác nhanh nhẹn thanh thoát, hạ gục hai người trong nháy mắt.
Sau khi người kia ngã xuống, anh lại bật người lên, tiếp được thanh kiếm vừa mới phóng ra.
Nhưng đến khi chân chạm đất, anh lại nhìn thấy kẻ kia chống tay đứng dậy, như thể không cảm thấy đau đớn.
Một khắc hoảng hốt, kiếm khí phòng ngự xung quanh anh biến mất, mấy kẻ kia vừa được thả lỏng liền nhân cơ hội tấn công.
Bọn chúng giống như kẻ điên, nhưng phương vị trong trận pháp lại đi không sai lệch chút nào. Lục Vân Nhiên chỉ thấy công kích tới liên tục, phải vất vả chống đỡ, không thể phản công, trong lòng nóng như lửa đốt.
Nếu cứ thế này, anh sẽ nhanh chóng kiệt sức mà chết. Nhưng nếu như mạnh mẽ phá trận, nhất định phải giết mấy người này.
Kéo dài khoảng một nén nhang, Lục Vân Nhiên cảm thấy sức lực của mình giảm rõ rệt, mà những kẻ kia giống như không biết mệt vẫn không ngừng tấn công tới tấp, thậm chí tốc độ còn cao hơn.
Sau khi bị trúng một chưởng, Lục Vân Nhiên rốt cuộc biết mình phải đưa ra quyết tâm.
Anh hơi cúi xuống, kiếm trên tay từ màu trắng chuyển dần sang màu vàng, phát sáng rực rỡ.
Trở tay quét một vòng, Lạc Nhạn kiếm nhanh như chớp cắt đứt sáu cánh tay đang tấn công tới. Trong phút chốc không khống chế được, kiếm của anh bộc phát ra, mờ ảo giống như hóa hình, dần dần mở rộng.
Lục Vân Nhiên cũng ngạc nhiên, lại cảm thấy từng luồng khí này rất thân quen, hơn nữa như nước chảy mây trôi mà phối hợp với kiếm của anh.
Sóng kiếm chém ra tới tấp, sáu người kia chỉ là những người có công phu thấp kém, chẳng mấy chốc đã bị đánh tan.
Cho đến khi kiếm dứt, xung quanh Lục Vân Nhiên chỉ còn toàn xác người la liệt. Sắc kiếm vẫn chói lòa, ánh mắt chủ nhân của nó sắc bén hơn bội phần, ẩn ẩn bên trong còn có cả sát khí.
"Hay!"
Giọng nói từ đằng xa vọng tới, đánh tan phần sát khí ám trên đôi mắt Lục Vân Nhiên.
Anh xoay người nhìn sang, bóng áo trắng rõ dần khi người đó tiến lại gần hơn, thế mà là một thanh niên tầm tuổi bọn họ. Lục Vân Nhiên cảnh giác nâng kiếm lên:
"Cậu lại là ai nữa?"
Người kia ung dung nghiêng đầu:
"Ta là người của Tuệ Tĩnh gia trang, Thẩm Lĩnh."
"Đem người của mình biến thành dạng này, cậu giỏi thật đấy."
Thanh niên kia cười, gương mặt tuấn lãng sáng lên, nhưng không át được sự âm u trong đáy mắt.
"Là bọn họ tự nguyện trở thành như vậy."
"Tự nguyện đi chết sao?"
Lục Vân Nhiên cười lạnh, rõ ràng không tin tưởng lời của hắn. Thẩm Lĩnh bình tĩnh nhún vai:
"Bọn chúng muốn giết cậu, tôi thì muốn xem cậu đã lợi hại đến mức nào, vừa vặn hợp tác mà thôi."
Lời này khiến Lục Vân Nhiên sửng sốt, anh nhíu mày:
"Các người vì ta mà đến? Ta và Tuệ Tĩnh gia trang trước nay không thù không oán, tại sao lại có chuyện này?"
"Đính chính là chỉ có mình ta là người của Tuệ Tĩnh gia trang. Bọn chúng là người của trại Hòa Hưng."
Lục Vân Nhiên đã hiểu, mấy tháng trước anh đi ngang qua một thôn nhỏ thì bắt được một vụ cướp.
Tiện đường làm việc tốt, bắt cả trại Hòa Hưng lên quan phủ, không ngờ vẫn còn sót lại vài tên.
Nhưng mà mấy kẻ yếu đuối sao có thể gây ra động tĩnh gì nếu không có tên đáng ghét này chứ.
Theo lời hắn nói thì hắn đến đây không phải vì chuyện của Lý Phượng Kỳ, anh nâng cao kiếm lên:
"Cậu rốt cuộc muốn gì?"
"Muốn xem bản lĩnh của cậu đến đâu mà thôi."
Vẻ mặt hắn kì dị, hai tay vỗ vào nhau.
Nhìn một đám người từ phía sau hắn tiến tới, mỗi người đều treo một nụ cười cứng đơ trên mặt, Lục Vân Nhiên rùng mình.
"Ngươi rốt cuộc đã đưa bao nhiêu người đến đây?"
"Không ít, người của trại Hòa Hưng còn tám người, cộng thêm trại Hòa Vân nữa là chín mươi hai. Cậu vừa giết sáu người rồi nên còn hơn tám mươi người thôi."
Hơn tám mươi người không sợ đau không thấy mệt, Lục Vân Nhiên lần đầu cảm thấy mình còn rước thù giỏi hơn cả Lý Phượng Kỳ nữa.
Không thể vì mình mà hại sang cậu ta, đây là điều duy nhất mà Lục Vân Nhiên nghĩ lúc này.
Đó là hiệp nghĩa của anh, cũng là thứ cả đời anh muốn giữ cho bản thân mình.
Điều may mắn nhất là, Lục Long trận không phải dễ học, ngoài sáu người kia ra thì đám người còn lại đều chỉ biết liều mạng tấn công.
Lục Vân Nhiên đánh loạn một hồi cũng hạ gục được gần hết, chỉ còn khoảng mười người có chút võ công.
Đánh nhanh thắng nhanh, Lục Vân Nhiên phi thân lên cao, kiếm khí hội tụ, một đường đâm xuống.
Sóng kiếm mạnh mẽ phủ xuống, ầm ầm chém tới đám người bên dưới.