Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Phái Tân Thành
Kiếm sắc như gió, nhanh như chớp cắt tới, Vương Thừa Thắng chỉ kịp nghe v·út một cái, theo phản xạ nâng tay lên gạt ra thì đã bị lưỡi kiếm quẹt ngang một đường vào giáp cổ tay. Tiếng kim loại cọ xát rít lên chói tai, Lục Vân Nhiên khẽ mỉm cười, tay trái chộp lấy vai của Vương Thừa Thắng làm đà lộn người trên không trung một vòng, kiếm trên tay cũng thuận đà quét ngang tới cổ của anh ta.
Đồng thời, từ hai bên, hai nắm đấm cực nhanh cực mạnh cùng lúc hướng thẳng vào tay và sườn của anh.
Từ trên người Lý Phượng Kỳ, một luồng khí áp như che trời lấp đất tỏa ra, đè ép mọi thứ xung quanh. Gió ngừng, những tán cây cũng dừng lại, không gian trở lên tĩnh lặng dị thường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Vân Nhiên hoàn toàn không cho anh ta mặt mũi, gác kiếm lên vai hất hàm cười:
Thời thế đổi thay, cậu và Thanh Môn đều đã không còn là cây cao bóng cả che mưa chắn gió cho Trung Châu nữa.
Lý Phượng Kỳ nhoẻn miệng cười, cậu chỉ mới hai mươi tuổi, mười năm còn ở trong Thanh Môn không tiếp xúc với người đời, nhưng nụ cười lại ẩn chứa bất đắc dĩ cùng u sầu khó nói thành lời. Giọng cậu trầm thấp, chậm rãi:
Lục Vân Nhiên âm thầm kinh ngạc mà cũng thán phục, ngay cả anh cũng chưa nghe thấy động tĩnh gì, vậy mà toán người kia còn chưa vào đến tầm nhìn Lý Phượng Kỳ đã biết được rồi.
Ngược lại, một Trung Châu đang dần vững mạnh lại sợ, sợ rằng Thanh Môn mỗi ngày một to lớn trở lại mạnh mẽ như xưa, che rợp đi ánh mặt trời của họ.
“Chẳng trách, khí phách hăng hái, sắc bén như đao, đúng là từ chiến trường tôi luyện ra đây mà.”
“Những người này, vừa nhìn đã biết từng trải qua nhiều trận chiến. Phái Tân Thành ở phía Bắc từ khi lập phái tới nay, đã nhiều lần góp sức với triều đình, giúp Đại Du ngăn cản mối nguy từ Trung Nguyên, là những anh hùng hiếm có.”
Chỉ qua một lát toán người kia đã lên tới nơi, Lục Vân Nhiên tinh mắt nhìn thấy được lệnh bài trên người bọn họ, lập tức nói:
Đây cũng chính là lý do mà Du Long Khách cùng Lưu Ngọc không muốn cậu rời khỏi.
“Bởi vì tôi muốn nhìn, khi Trung Châu trưởng thành rồi, sẽ tươi đẹp thế nào.”
Lục Vân Nhiên nhìn theo, rốt cuộc cũng phát hiện ra, ở con đường mòn dẫn tới đây đang có một tốp người chạy tới.
Lý Phượng Kỳ ở phía xa chứng kiến được cảnh này thì hơi giật mình, lẩm bẩm:
Lý Phượng Kỳ vừa nói vừa bước lên hai bước, chủ động lên tiếng trước đưa tay ra chào hỏi:
“Ta còn muốn làm khách Thanh Môn đây, Tân Thành xa xôi cách trở, sau này ta cùng Phượng Kỳ sẽ tới bái kiến chưởng môn Tuân Thời sau, được không?”
Lục Vân Nhiên ngông cuồng vô lý, nhóm người Vương Thừa Thắng đều là những người nhiều lần tắm máu chiến trường, nghe thấy vậy thì bực tức đỏ mặt tía tai. Một người nóng nảy giơ nắm đấm lên mắng to:
Lý Phượng Kỳ không đáp, cậu thu lại khí áp của mình, miệng khẽ mỉm cười, nhấc từng bước chân tiến về phía xe ngựa.
Chỉ trong một thoáng, Lục Vân Nhiên đã liên tục tung ra hai kiếm hung hiểm, hơn nữa thế công vẫn còn đang tiếp diễn.
Mà Lục Vân Nhiên ở trên giang hồ vẫn thường xuyên nghe tới danh của phái Tân Thành, vẫn luôn có một ấn tượng rất tốt với họ, nói vài câu với Lý Phượng Kỳ đã mở lời khen ngợi:
“Tân Thành đều là anh hùng, ta tin các vị không có ý đồ xấu xa gì. Nhưng ai tới trước được trước, nếu muốn đưa Phượng Kỳ đi, thì phải thắng được kiếm trong tay Lục Vân Nhiên ta đã.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cậu… cậu rời khỏi Thanh Môn, lại thể hiện năng lực từ khi ở núi Thiên Thai tới nay, chẳng phải đã trở thành cái gai trong mắt triều đình hay sao?”
Lục Vân Nhiên nói xong, mặt mấy người kia lập tức nhăn nhó, ngay cả Vương Thừa Thắng cũng không thể giữ được bình tĩnh nữa, hai bàn tay anh ta nắm chặt lại gân xanh nổi lên. Mà Lục Vân Nhiên cố ý khiêu khích tất nhiên chỉ chờ tới thái độ này của bọn họ, anh đẩy Lý Phượng Kỳ sang một bên, vung kiếm lên phi thẳng về phía đám người.
Lục Vân Nhiên luôn tự tin có nội lực thâm hậu hơn người, còn mới bước vào tầng kiếm khí, nhưng lúc này cũng cảm thấy lồng ngực như bị đè lên khó thở vô cùng. Anh vô thức phóng ra kiếm khí để chống đỡ lại áp lực từ Lý Phượng Kỳ, cảm thấy thoải mái hơn một chút rồi mới hỏi:
Mấy người kia nhìn nhau, đầy do dự, Vương Thừa Thắng trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rốt cuộc nở một nụ cười đầy gượng gạo:
“Nơi này đồi núi hoang vắng, các vị anh hùng từ xa xôi đi tới, chắc hẳn là vì để tìm ta rồi.”
Vì nơi này là nhà cậu, là nơi cậu sinh ra, và là nơi cậu sẽ dùng cả đời để bảo hộ.
“Ta là Vương Thừa Thắng, đệ tử chân truyền của chưởng môn Tuân Thời phái Tân Thành. Được nghe nói chưởng môn Phượng Kỳ đang đi lại trên giang hồ, sư phụ trọng anh hùng, phái chúng ta tới mời chưởng môn về làm khách vài ngày.”
Lục Vân Nhiên nghĩ tới đây thì trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, anh kinh hãi quay đầu nhìn Lý Phượng Kỳ:
Vương Thừa Thắng kinh ngạc, tốc độ này, hoàn toàn có thể so sánh với bốn người hợp lực t·ấn c·ông luân phiên. Nhưng ở ngoài chiến trường, bọn họ có những lúc còn phải lấy một địch mười, so với tình huống lúc này quả thực không đáng nhắc tới. Vương Thừa Thắng nghiêng người về phía sau, lợi dụng giáp hộ thân cản được kiếm thứ hai của Lục Vân Nhiên, chân cũng ngay lập tức tung lên muốn nhân lúc Lục Vân Nhiên tiếp đất t·ấn c·ông ngược lại.
Dù cho thời gian có thể ngắm nhìn thật ít ỏi, dù cho mọi người đề phòng ghét bỏ, Lý Phượng Kỳ vẫn muốn rời khỏi cánh cổng ấy bước vào vùng trời của Trung Châu.
Những người kia nghe vậy cũng không ngại ngùng, một người chắp tay trả lễ đáp:
“Bước chân vững vàng, khí thế mạnh mẽ, đi trên đường núi mà như trên đất bằng, võ công của mỗi người đều thuộc hàng cao thủ.”
“Có chuyện gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chưởng môn của phái Tân Thành tên là Tuân Thời, không biết từ đâu xuất hiện, mang theo đệ tử dựng môn lập phái ở huyện Tân Thành. Sau vài năm thu nạp đệ tử, quảng dạy võ học ra toàn bộ huyện Tân Thành, Tuân Thời cùng nhiều đệ tử trong phái lập ra một toán nghĩa quân chuyên giúp triều đình ngăn cản những đợt t·ấn c·ông và âm mưu xâm nhập vào Đại Du của phương Bắc.
Mà Lý Phượng Kỳ đã tiến tới sau xe ngựa, yên tĩnh chờ đợi toán người kia lên tới nơi.
“Phái Tân Thành ở phía Bắc, trong vòng ba năm nay vươn lên mạnh mẽ, võ công thiên về quyền cước, ngoài ra còn có một bộ côn pháp.”
Với một môn phái mới xuất hiện mà nói, tồn tại nhiều cao thủ bực này, là chuyện khó tin. Nhưng chuyện khó tin này, lại đang đứng trước mặt cậu đây. Lý Phượng Kỳ đánh giá một lượt, thầm nghĩ, có khả năng nào người lập ra môn phái này có một nguồn gốc sâu xa khác hay chăng?
“Một tên nhóc ranh chập chững bước ra khỏi cửa nhà,chưa từng nhìn thấy bầu trời, còn tưởng bản thân là rồng là phượng hay sao?”
“Hoán Thiên, trận pháp Hoán Thiên.”
Đây là môn phái mới, Lý Phượng Kỳ ở trong Thanh Môn mười năm không thể biết được. Cậu nghiêng đầu nhìn lướt qua toán người một lượt, cười nói:
Mà sự sụp đổ của Thanh Môn khiến giang hồ suy yếu, chẳng phải đã vô tình giúp triều đình bỏ bớt được một mối lo rằng toàn bộ thế lực giang hồ tập trung vào một Thanh Môn sẽ khiến Thanh Môn ngày càng lớn mạnh sẽ làm suy giảm quyền lực của họ hay sao?
Lý Phượng Kỳ nghe vậy thì cười, còn chưa kịp đáp lời đã bị Lục Vân Nhiên xen ngang, anh chặn trước cậu và đám người, cười nói:
“Vân Nhiên, chuyện giữa phái Tân Thành và chưởng môn Phượng Kỳ đây không có liên quan tới Lục gia trang, đừng làm khó chúng ta, dẫn tới mất lòng nhau.”
“Ta không phải là rồng là phượng thì cũng đậu trên cành cao, không cần phải nhân lúc người khác khó khăn để chạy đến hôi của.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 19: Phái Tân Thành (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói như vậy, triều đình đã có ý định tách giang hồ ra khỏi triều đình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.