Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Chuyện xưa 1

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Chuyện xưa 1


Chương 18: Chuyện xưa 1

Triều đình Đại Du sẽ dốc toàn lực giúp Thanh Môn tìm kiếm người kế thừa. Nếu như thế hệ đó không tìm được người có thể chất thuần dương chí dương, Thanh Môn sẽ phải lựa chọn trong tất cả đệ tử, là một người có thể hiểu được tinh túy của Lục Long Tứ Phượng Trận.

Lý Phượng Kỳ gật đầu với hắn:

“Xin nghe chưởng môn chỉ dạy.”

“Không thể nào, không phải đời nào chưởng môn Thanh Môn cũng là cao thủ trấn áp quần hùng hay sao? Nếu không làm sao có thể… khiến giang hồ kinh sợ như thế?”

“Cậu nói tiếp đi, Thuần Dương Chưởng là truyền thừa thế nào?”

Lục Vân Nhiên kinh ngạc, nói vậy, sư tổ Thuận Ly đã hy sinh ngày đó cũng là một người không luyện thành Thuần Dương Chưởng.

“Sư tổ đời thứ ba mươi của ta bị tình thế ép buộc mới phải ra ngoài cùng mọi người, c·h·ế·t trong trận chiến. Có danh nhưng không có thực.”

Lục Vân Nhiên đột nhiên thấy cậu trầm hẳn xuống thì khó hiểu quay đầu nhìn theo ánh nhìn của cậu, qua một lúc lâu những tưởng sẽ không nghe được đáp án gì thì Lý Phượng Kỳ đột nhiên nói:

Lý Phượng Kỳ nghĩ tới đây cũng thở dài một hơi, vẻ mặt ẩn chứa nét buồn bã, cậu nói:

Cho nên anh không tin Thanh Môn có thể tùy tiện đem Thuần Dương Chưởng cho một người học thuộc là xong.

Lục Vân Nhiên nhìn cậu, trong đầu âm thầm tính toán, sau đó ngạc nhiên:

Lý Phượng Kỳ thở dài:

“Vậy cảm ơn nhé.”

“Sau này có việc gì, cứ việc tìm tới, chúng tôi xin hết lòng giúp đỡ." (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Vân Nhiên vừa nghe tới đây thì nhíu mày hỏi:

Nhưng có thể thoải mái hơn một chút thì không tội gì từ chối, hơn nữa tín vật của chưởng môn Anh Hoa kiếm phái, về lâu về dài nhất định có lúc dùng được.

“Là mỗi thế hệ Thanh Môn đều có cao thủ. Anh đã nghe thấy danh của những vị chưởng môn nào? Xem có được mười người không?”

Nội công của Lý Phượng Kỳ mạnh mẽ khác thường, chỉ cần có người tiến vào phạm vi của ngọn núi này cậu đều có thể biết được. Cậu nghiêng đầu nhìn Lục Vân Nhiên, bình tĩnh nói tiếp:

“Mọi người cũng vậy.”

“Sự hình thành và tồn tại của Thanh Môn, không phải chỉ vì ý nguyện của sư tổ Giác Nguyên, mà nó còn là một sự chuẩn bị lâu dài cho Đại Du.”

Tám người đi đã xa, Lục Vân Nhiên mới huých vai Lý Phượng Kỳ một cái:

“Vân Nhiên, anh có từng nghĩ tới, bàn tay của con người có khi còn to lớn hơn cả tạo hóa?”

“Mỗi đời chưởng môn Thanh Môn đều là cao thủ, đây là điều mà rất nhiều người kể lại, không lẽ nào mỗi đời Thanh Môn đều có thể tìm ra được người có thể chất thuần dương chí dương hay sao?”

“Khoảng năm sáu đời gần đây, liên hệ giữa Thanh Môn và triều đình dần dần xa cách, giao ước không còn được thực hiện thường xuyên nữa. Sau trận chiến kia Thanh Môn suy bại, sư phụ vì sợ Thanh Môn không có người kế thừa, mất gần ba mươi năm đi khắp nơi tìm được ta, bắt ta học thành Thuần Dương Chưởng.”

Về việc này, Lý Phượng Kỳ cười khổ, cậu thực sự không nói giỡn để qua cho xong chuyện.

Võ công, cũng là như thế.

Hồ Văn Dương thấy anh nhận thì nhẹ nhõm thở phào một hơi:

“Phượng Kỳ, nếu như là chuyện khó nói, thì không cần phải nói với tôi làm gì.”

Thuyền nhỏ vượt qua muôn trùng sông nước, tay người có thể xẻ núi rẽ sông. Dù có trải qua từng ngày từng ngày vất vả để tiến lên, vẫn sẽ dốc sức để tồn tại cùng với đất trời.

“Anh Hoa kiếm phái cũng có khốn khó của riêng mình, lần này trở về nhất định sẽ còn rất nhiều thứ cần phải giải quyết, các người có thể yên ổn mới là thứ mà chúng ta mong cầu.

Lý Phượng Kỳ thấy anh nắm được trọng tâm thì mỉm cười gật đầu một cái:

Trăm người đọc sách mới được một người làm thơ, thêm trăm người làm thơ mới tìm ra được một người đủ sức gánh trọng trách giang sơn xã tắc.

Hồ Văn Dương nghe được lời dặn dò thì ngậm ngùi gật đầu với Lục Vân Nhiên, rồi hắn lại đưa mắt nhìn Lý Phượng Kỳ đang đứng phía sau anh, kính cẩn cúi mình:

Hồ Văn Dương chắp tay, những người khác cũng theo hắn xếp thành hàng cúi đầu trước Lý Phượng Kỳ. Lý Phượng Kỳ không ngăn cản, chỉ chậm rãi nói:

“Chưởng môn, giang hồ bây giờ loạn lạc, mong chưởng môn cẩn thận.”

Lạc Nhạn kiếm pháp là được ông tổ nhà họ Lục ngộ ra từ phần truyền thừa của mình, bọn họ học kiếm cũng là thừa kế, nhưng không phải ai cũng có thể hoàn toàn thấu hiểu.

“Không có ai ở gần đây đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục gia trang đã qua bốn đời, mới có một Lục Vân Nhiên hiểu được toàn bộ truyền thừa của Lạc Nhạn kiếm pháp.

“Đúng là tất cả những người có thể chất thuần dương chí dương đều tập trung tại Thanh Môn. Đây, cũng là một giao ước giữa Thanh Môn và triều đình Đại Du.”

Nghĩ vậy, Lục Vân Nhiên không chút do dự cầm lấy:

“Thuần Dương Chưởng, chỉ có người có thể chất thuần dương chí dương mới có thể luyện thành.”

Anh lại hỏi:

“Giữ vững bản tâm, Anh Hoa kiếm phái là hào khí của Trung Châu tạo thành, đừng đánh mất.”

Lục Vân Nhiên không ngờ tới ở giữa lại có liên hệ sâu xa như thế. (đọc tại Qidian-VP.com)

Điều này quả thực là không hợp lý, đâu thể đời nào cũng tồn tại một người siêu việt như thế, lại đều tập trung ở Thanh Môn?

Lý Phượng Kỳ bình tĩnh đáp:

Lục Vân Nhiên sửng sốt, giọng cũng lớn hơn vài phần. Ngay sau đó anh lập tức nhận ra vấn đề hai người đang nói bây giờ hoàn toàn không còn chỉ là chuyện truyền thừa môn phái đơn thuần nữa. Cậu vội vàng ngăn Lý Phượng Kỳ lại:

Vì Trung Châu có Thanh Môn.

“Cái gì?”

Lý Phượng Kỳ lại bình tĩnh hơn anh nhiều, cậu mỉm cười nói:

Lý Phượng Kỳ khẽ cười, lắc đầu.

“Chuyện lần này, ta sẽ về báo với sư thúc. Anh Hoa kiếm phái nếu đã nhận Tứ Phượng trận, nhất định đi theo Thanh Môn cùng sống cùng c·h·ế·t.”

Hơn nữa, anh đề phòng nhìn quanh một lượt, không biết có kẻ nào lảng vảng ở đây hay không?

Anh rất tò mò.

“Tính cả cậu, mới có bảy người.”

“Vân Nhiên công tử, đây là tín vật sư phụ giao cho ta khi còn sống, đối với những môn phái phía Nam vẫn có chút uy tín. Anh cầm lấy, bớt được chút phiền phức với bọn họ, đoạn đường đi sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.

“Còn cậu thì sao? Cậu cũng là do bệ hạ đưa tới cho chưởng môn Lý Sơn à?”

Lý Phượng Kỳ đã tỉnh lại, nhóm người Anh Hoa kiếm phái cũng không tiện ở lì lại nơi này. Sáng sớm hôm sau Hồ Văn Dương lập tức từ biệt hai người đưa mọi người rời khỏi. Trước khi chia tay, Hồ Văn Dương nhiệt tình đưa cho Lục Vân Nhiên tín vật của mình:

Thanh Môn dốc toàn lực lưu giữ truyền thừa, bảo hộ Trung Châu.

Cậu đưa mắt nhìn về nơi xa xăm, ở nơi núi rừng thế này, từng sườn núi hóa thành ruộng nương trồng lên những cây lúa xanh rì. Từ xa nhìn vào lại giống như những bậc thang đón nắng mà tỏa sáng, hùng vĩ làm sao?

Lục Vân Nhiên gật đầu còn vỗ vai hắn một cái dặn dò: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cho nên không phải chưởng môn đời nào cũng có thể học thành được Thuần Dương Chưởng. Hơn nữa, thứ mà Thanh Môn quý trọng từ trước tới nay vẫn là tinh túy của truyền thừa, nên vẫn có những đời chưởng môn thân thủ thường thường, có người còn không có võ công.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Vân Nhiên chả sợ đánh nhau, hơn nữa tên quái vật kia tỉnh rồi, ai đến tìm chính là tự rước xui xẻo vào người mà thôi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Chuyện xưa 1