Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Kiếm do tâm sinh Hàm Long kiếm pháp
Triệu Phong một chiêu bị lật, trong lòng không khỏi bất ngờ, nhưng so về Hàm Long kiếm pháp lão vẫn rất tự tin.
Cho nên ông càng hận Lý Sơn, một người có thể tự nhiên thoải mái phô bày khí thế ấy ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Triệu Phong bị lực v·a c·hạm của hai thanh kiếm chấn động tê cả bàn tay, lực cầm kiếm trong thoáng chốc bị buông lỏng đôi phần.
Dĩ nhiên là cũng có kẻ không hiểu được uống nước nhớ nguồn, nhớ ơn người khác.
Tay chỉ buông lỏng trong một khoảnh khắc lại nắm chặt lấy chuôi kiếm. Cổ tay đảo nhẹ một vòng, lưỡi kiếm bị đẩy ra nửa đường nương theo đà xoay vòng quay lại, một lần nữa tiếp tục nhắm vào điểm yếu của đối phương. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Triệu chưởng môn, mời." (đọc tại Qidian-VP.com)
Những người dân chất phác thật thà cũng biết mang hiệp nghĩa trong lòng, bọn họ góp sức cùng nhau kéo ân nhân của mình từ dưới lòng sông lên.
Mà Lý Phượng Kỳ vẫn vững vàng, cậu liếc mắt nhìn lão, hơi nghiêng đầu, kiếm trên tay nhân cơ hội lão buông lỏng tay ép cho kiếm của lão lia xa khỏi đường kiếm ban đầu.
Võ Hồng Minh chỉ kịp hô một tiếng cẩn thận đã thấy kiếm của Triệu Phong tiến sát tới trước mặt Lý Phượng Kỳ.
Vừa rồi Triệu Phong dùng kế hạ độc bọn họ nên mới có thể dễ dàng khống chế được cục diện trong động. Nhưng vốn dĩ võ công của lão so với Võ Hồng Minh đã cao siêu gấp bội.
Hàm Long kiếm, lấy chính trực làm lưỡi, oai hùng làm chuôi, nhưng quan trọng nhất vẫn là ngạo khí cao vợi của rồng.
Lý Phượng Kỳ cầm thanh kiếm mỏng hướng xuống đất, hai mắt nhắm lại một khắc, đến khi mở ra đã chứa đầy tự tin cùng kiêu ngạo. Cậu ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Triệu Phong.
Cũng chỉ có Lý Sơn, từng khiến Triệu Phong bại trận.
Lý Phượng Kỳ biết ông cố chấp, cũng không nói tiếp vấn đề này, thay vào đó ngẩng đầu lên nhìn Triệu Phong:
Mà bây giờ, một đứa trẻ chưa đến hai mươi cũng có thể đứng trước mặt bày ra một dáng vẻ hào hùng như vậy, khiến Triệu Phong gần như nổi điên. Ông vung kiếm, phi thân chém thẳng xuống đầu Lý Phượng Kỳ với một tốc độ kinh hoàng.
Võ Hồng Minh không nhịn được hô lên, một chiêu Nhất Phi Trùng Thiên vốn dĩ là dùng khí thế để áp chế đối phương. Thế hết, kiếm sẽ quay lại như ban đầu.
"Mọi người sao rồi?"
Triệu Phong khinh thường.
"Khí thế này, dù là Lý Sơn của ngày trước cũng không có được."
Lãnh Thiên Thù hãm hại Lý Sơn c·hết không thấy xác, dùng võ công đoạt được từ tay ông gây dựng lên thế lực của Thiên Ma giáo như bây giờ.
Những người trong động đều giật mình trước sự xuất hiện đột ngột này, Võ Hồng Minh động tay kéo cậu ra sau lưng mình, để cậu an toàn rồi mới mở giọng mắng:
Ông hiểu rất rõ Hàm Long kiếm pháp, nhưng những thứ nó cần ông lại không thể có được. Từ trước đến giờ, thứ ông thiếu hụt nhất, chính là phần ngạo khí kia.
Lý Phượng Kỳ thoát khỏi tay Võ Hồng Minh, nhặt một thanh kiếm gần mình lên, bình tĩnh đứng dậy:
Triệu Phong cảm thấy kiếm khí tới gần, ngay trên không trung xoay một vòng, lưỡi kiếm từ dưới hất lên cản lại một kiếm này của Lý Phượng Kỳ.
Tại thời khắc kiếm của Triệu Phong chém xuống, không một ai dám tưởng tượng sự tình biến hóa tiếp theo.
Chương 4: Kiếm do tâm sinh Hàm Long kiếm pháp
Lý Phượng Kỳ bước vào, thấy tay cầm kiếm của bọn họ đều ánh sắc đen, rõ ràng là trúng độc. Cậu chạy tới bên cạnh, đầu tiên là giúp mọi người điểm huyệt cầm giữ độc tố trong người rồi mới nói:
Thanh niên lòng mang hiệp nghĩa, không ngại nguy hiểm giúp đỡ người hoạn nạn, dùng hết toàn lực cứu về hơn hai mươi mạng người.
Cả một Thanh Môn lừng lẫy bao đời, chỉ còn lại một mình Lý Sơn.
Đại nạn không c·hết, tất có hậu phúc.
Trận chiến đó, toàn bộ những cao thủ của Thanh Môn đều hy sinh.
Sơ khai, là Thanh Môn dẫn dắt bọn họ lập ra giang hồ, cũng là Thanh Môn dang đôi cánh lớn, bảo hộ Trung Châu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời này đưa vào hoàn cảnh của ông tổ nhà họ Triệu có thể nói là hoàn toàn ứng nghiệm.
Vì bảo vệ giang hồ Trung Châu trước sự xâm lấn của những cao thủ võ lâm Trung Nguyên, một mình Thanh Môn đứng ra ứng chiến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Sơn muốn vực dậy Thanh Môn, bọn họ dĩ nhiên sẽ đi theo ông, vì ông có hiệp nghĩa, cũng vì hiệp nghĩa bao đời của Thanh Môn.
Lý Phượng Kỳ không đáp lời ông mà hỏi tiếp:
"Ta từng nghe sư phụ nói về Hàm Long kiếm pháp, nay gặp được Triệu chưởng môn, muốn xin chỉ giáo."
"Hàm Long kiếm pháp lấy chính trực làm lưỡi, oai hùng làm chuôi, vào tay người lại dùng để đánh lén sau lưng người khác."
"Không đáng ngại."
Chỉ thấy Lý Phượng Kỳ một thân đứng thẳng, tay cầm kiếm nhanh chóng quét một vòng từ dưới lên, mang theo khí thế ngút trời gạt lưỡi kiếm của Triệu Phong ra xa. Nửa vòng kiếm, vừa nhanh vừa mạnh, trực tiếp v·a c·hạm với kiếm của Triệu Phong đang bổ tới.
"Con vào đây làm gì?"
Mà ở bên cạnh đó, Triệu Phong vẫn luôn giấu đi dã tâm cùng ghen ghét của bản thân, âm thầm phối hợp với Lãnh Thiên Thù, tới bây giờ lại bày kế giúp Lãnh Thiên Thù tóm gọn tất cả bọn họ.
Hàm Long kiếm pháp, uy lực như phong ba bão táp, từ trước tới nay rất ít người có thể trực diện đối kháng lại được.
Nhưng Lý Phượng Kỳ lại khống chế đường kiếm đi tiếp một đoạn đường, chặn đứng chiêu tiếp theo của đối thủ. Mà người, vẫn đứng thẳng, uy nghiêm sừng sững.
Lý Phượng Kỳ giống như đoán trước được, kiếm trên tay không thu về mà tiếp tục đi hết nửa vòng còn lại. Từ trên chém xuống, lực của kiếm so với nửa vòng đầu lại càng lớn hơn, như một ngọn núi đè lên kiếm của Triệu Phong, chặn đứng lại thế công của lão.
Hai kiếm chạm nhau, chấn động ép cả hai người lùi lại.
Tương truyền, ông tổ nhà họ Triệu từ khi còn trẻ đã rời nhà, đi lên phương Bắc bái sư, học được một thân kiếm pháp trở về. Trên đường đi, ông ghé qua Hàm Tử, vừa vặn vào một đợt m·ưa l·ũ. Nước sông cuộn chảy, cuốn trôi cả nhà cửa, thậm chí là người.
Trong thời khắc sức cùng lực kiệt ấy, đất đá s·ạt l·ở kéo theo hiệp khách xuống lòng sông.
Hai lưỡi kiếm chạm nhau chỉ cách đỉnh đầu của cậu chưa tới ba tấc.
"Hay!"
Triệu Phong không phải đèn cạn dầu, thấy hai chiêu của mình đều bị chặn đứng một cách dễ dàng cũng không nao núng. Kiếm bị Lý Phượng Kỳ ép xuống, lão liền quét một đường kiếm xuống dưới nền đất, dùng đó làm đà xoay người trên không, cả hai chân liên tiếp đá về phía Lý Phượng Kỳ.
Từ đó, tại Hàm Tử có thêm một nhà họ Triệu, thôn làng được ông bảo hộ, không còn sợ c·ướp b·óc hoành hành, rất nhanh đã phát triển lớn mạnh. Nhà họ Triệu cũng trở thành một gia tộc lớn, kiếm pháp truyền thừa nhiều đời có được chút danh tiếng trên giang hồ.
Mà hiện tại, người đứng trước mặt Triệu Phong, là đệ tử mà Lý Sơn hãnh diện nhất.
Lục Tuân là một cao thủ về kiếm, Lạc Nhạn kiếm trên tay ông có thể xưng bá một phương. Nhưng một chiêu Nhất Phi Trùng Thiên của Lý Phượng Kỳ vẫn có thể khiến ông kinh ngạc:
Một kiếm này từ trên cao chém xuống, uy áp tới như sóng biển gào thét đánh tới.
Lý Phượng Kỳ lùi lại hai bước, tránh được hai cú đá liên hoàn của đối phương. Kiếm trên tay cậu cũng không hề nhàn rỗi, thu về trước mặt, xoay ngược lưỡi kiếm chúc xuống dưới cản lại một cú đá nữa của Triệu Phong. Sau đó, nhân khoảng trống vừa có được, cậu đảo chân bước sang bên phải một bước, kiếm trên tay thuận đường quét lên, bổ xuống người Triệu Phong.
"Ngươi thì biết cái gì?"
Từ lúc cậu ngẩng đầu lên, trong lòng Triệu Phong đã có chút hoảng hốt.
"Mọi người trúng độc?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.