Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 5: Lãnh Thiên Thù

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Lãnh Thiên Thù


Người kia dậm chân lùi lại, vừa vặn tránh được một chưởng của cậu, chỉ bị kình lực mạnh mẽ phất qua, vạt áo màu đen tung bay phấp phới. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Kiếm do tâm sinh, người sáng tạo ra Hàm Long kiếm pháp không phải cũng là từ cốt lõi hay sao?"

Nhưng cậu bước thêm một bước, Triệu Phong đã dồn hết sức lực cuối cùng vung kiếm chém tới. Lý Phượng Kỳ nghiêng người né đi một kiếm này, lại chợt nghe thấy từ bên tai một tiếng xé gió áp sát lại.

Lãnh Thiên Thù ngạo nghễ đáp:

"Ngươi còn tư cách nhắc đến anh ấy sao?"

"Không hổ danh là đệ tử của Lý Sơn, hắn đã lén dạy ngươi Hàm Long kiếm pháp?"

Trong không gian rộng lớn, tiếng cười ngạo nghễ từ trong động vọng ra khiến những người ở bên ngoài không khỏi lo lắng hoảng sợ.

Chương 5: Lãnh Thiên Thù

Một số người của những môn phái lớn nhỏ khác nghe vậy liền mang chút địch ý với cậu, ngược lại Võ Hồng Minh và Lục Tuân lại tỏ ra vui mừng, khen ngợi.

"Ngươi, gọi là Lý Phượng Kỳ?"

"Sư phụ chỉ nói cho ta nghe một chút, bản thân người cũng không học Hàm Long kiếm pháp."

"Ha ha ha ha ha ha ha"

Cảm giác cái c·h·ế·t gần kề, Triệu Phong không còn cách nào khác, lão liều mạng đứng lại. Tay cầm kiếm của lão vì bị thương mà run rẩy, nhưng lão vẫn kiên quyết nâng kiếm lên ngang đỉnh đầu, tay còn lại cầm bao kiếm cũng nhanh chóng đỡ lấy thân kiếm đang nằm ngang, tạo ra thế của Bổn Kiếm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe thấy tiếng cười của Lãnh Thiên Thù chấn động ra tận bên ngoài, cả đám người run rẩy sợ sệt nhìn nhau. Bọn họ đều không biết, cảm giác bị áp bức này, là Lãnh Thiên Thù cố tình dùng nội lực ép tới. Chỉ qua một lát, khi Lý Phượng Kỳ đối đáp lại, đánh tan khí tức của Lãnh Thiên Thù, cả đám mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

"Còn không chịu nhận. Ngươi thuần thục Hàm Long kiếm pháp như vậy, không lẽ là tự mình nghĩ ra hay sao?"

Nhưng cũng chỉ thoáng qua như thế, vì nguy hiểm hơn là, tiếng nói vừa dứt, chợt có rất nhiều người từ chỗ ẩn nấp nhảy ra. Đám đệ tử Thiên Ma giáo ở trên núi đã lâu, hiểu được địa hình, chỉ chờ cơ hội này để xông ra tập kích bất ngờ. Đoàn người giang hồ chính phái đông đảo thoáng chốc rơi vào tình cảnh loạn lạc.

Kẻ kia không thể tránh được, thu kiếm về, vội vàng chống đỡ một cú đá này.

Triệu Phong thở phào một hơi.

Phượng Kỳ chỉ thản nhiên quay đầu nhìn sang, Lãnh Thiên Thù từ từ bước ra từ bên trong, cao ngạo nhìn cậu.

Trước sau đều có công kích, Lý Phượng Kỳ hơi nghiêng đầu né đi đường kiếm bất ngờ đâm tới, một tay vận lực vỗ lên vai của Triệu Phong. Một cú vỗ này, như núi sông áp xuống, ngay lập tức ấn Triệu Phong quỳ xuống.

Lý Phượng Kỳ cùng Triệu Phong, có thể nói là thắng bại đã phân. Nhưng nơi này không phải võ đài, cậu hiểu được để kết thúc mọi chuyện thì phải làm việc dứt khoát hơn.

"Ngươi..."

"Triệu chưởng môn, những suy nghĩ của người, Phượng Kỳ không hiểu được; lựa chọn của người, ta càng không giải thích được.

Lý Phượng Kỳ dùng một chân làm trụ, chân kia quét lên, không cho hắn cơ hội ổn định thân mình, đá tới.

Võ Hồng Minh đã lấy lại được chút hơi sức, lúc này đứng lên, chỉ thẳng mặt Lãnh Thiên Thù mà mắng:

Mà chỉ trong khoảnh khắc ấy, Lý Phượng Kỳ lại đảo kiếm một vòng, quét kiếm vào Bổn Kiếm của Triệu Phong, xoay người trên không, tung chân đạp vào ngực của lão.

Nhưng cũng lúc này, từ bên trong hang động, một viên đá xé gió bay ra. Lý Phượng Kỳ buộc lòng phải thu chân về, tránh đi công kích này, nhờ thế người kia mới tránh được một kiếp.

Tiếng cười vang vọng khắp hang động, một vài người võ công thấp kém, không chịu được uy áp này, bịt tai quỳ thụp xuống. Mà Lý

Lý Phượng Kỳ điềm tĩnh nhìn ông, lạnh nhạt đáp:

Triệu Phong khinh thường hừ một tiếng, lớn tiếng nói:

Lời nói của Lãnh Thiên Thù mang theo nội lực áp tới, đám người Võ Hồng Minh đang bị thương, không thể chịu được, sắc mặt tức khắc tái xanh. Lý Phượng Kỳ nhíu mày, cũng lấy hơi đáp lại:

Kiếm của Lý Phượng Kỳ khí thế ngút trời, thế tấn công cực kỳ mãnh liệt. Nhưng Bổn Kiếm, giống như một tấm khiên đặt trước người, tuy rằng không thể tấn công, lại có thể cản lại thế tấn công như sóng dữ của Lý Phượng Kỳ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nội lực hùng hậu, đánh tan đi khí áp mà Lãnh Thiên Thù đã tạo ra. Lãnh Thiên Thù nhếch miệng cười, lại nói:

"Anh ấy tốt với ngươi nhất, nhưng ngươi lại lừa gạt hãm hại anh ấy."

Triệu Phong bị cậu đánh bật ra, chỉ kịp chống kiếm xuống để không ngã quỵ. Lão chỉ cảm thấy lồng ngực nhộn lên, nôn ra một búng máu, cả người run rẩy.

Nhưng dù là gì đi chăng nữa, cũng không nên hại người."

"Chuyện của sư phụ, Phượng Kỳ sẽ không xen vào. Sư phụ có lựa chọn của riêng mình, người sẽ không hối hận hay oán trách ai. Nhưng Lãnh giáo chủ, người phải chịu trách nhiệm cho những gì xảy ra tại nơi này."

Võ Hồng Minh tức đến khó thở, lồng ngực đau nhức, ho lên vài tiếng. Lý Phượng Kỳ lại cực kỳ điềm tĩnh, đơn giản đáp lại:

Triệu Phong luống cuống nâng kiếm lên đỡ một chiêu này, nhưng thế tới của Lý Phượng Kỳ mạnh mẽ như sóng cuộn, dù là bất kỳ ai cũng không thể đỡ được. Trong phút chốc, Triệu Phong chợt cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên, lan tràn khắp thân thể.

Lão cắn răng, nắm chặt kiếm trong tay, chỉ đón đỡ một chiêu, sau đó nương theo đà kiếm bật người lùi lại.

Nội lực của Lý Phượng Kỳ thâm hậu, không bị ép hẳn ra khỏi vòng chiến như Triệu Phong. Kiếm trên tay cậu ong ong rung động, cậu vận lực xoay một vòng, nó liền yên tĩnh lại như ban đầu.

Cùng lúc đó, tay cầm kiếm của cậu buông lỏng ra. Thanh kiếm rơi xuống, lòng bàn tay của cậu nhanh chóng tụ lực, đánh một chưởng về phía người còn lại.

"Nanh Rồng?"

"Chưởng môn Thanh Môn, Lý Phượng Kỳ."

Ý niệm vừa động, kiếm trong tay đã rung lên, tạo ra một âm ngân dài trong không khí.

Đối chiến qua mấy chiêu bị thất thế, nhìn Lý Phượng Kỳ vẫn điềm tĩnh đứng thẳng, kiêu ngạo ngất trời, Triệu Phong cười gằn:

Lý Phượng Kỳ liếc mắt, kiếm trên tay xoáy mạnh vài vòng, người cũng theo đó đuổi sát đằng sau Triệu Phong. Kiếm tới khí thế ngút trời, Triệu Phong chật vật né tránh, lại vẫn bị Lý Phượng Kỳ cắt mấy đường vào tay. Máu chưa kịp chảy ra, lão cảm thấy cánh tay đau xót, mà kiếm của Lý Phượng Kỳ giống như sẽ không bao giờ ngừng lại, liên tục tấn công tới.

"Giỏi cho Lý Phượng Kỳ, ngay cả cha ta cũng chưa từng hiểu được chiêu này, mà ngươi lại dùng đến thành thục."

"Nghe ngươi nói đạo lý, ta thực sự hoài niệm. Ngày đó, Lý Sơn cũng hay nói những lời này."

Lý Phượng Kỳ khẽ mỉm cười, Triệu Phong chợt có chút hoảng hốt, lại càng sợ hãi khi nghe được câu trả lời của cậu:

Lý Phượng Kỳ đáp xuống mặt đất, chỉ cách lão vài bước chân. Cậu nghiêng đầu, lãnh đạm nhìn lão. Triệu Phong nghiến răng:

Bọn họ đều là những người võ công kém cỏi, được lệnh canh giữ ở bên ngoài. Tình hình bên trong rõ ràng là nguy kịch hơn nhiều, nhưng đám người trẻ ở bên ngoài vừa sợ lại vừa không dám đi vào xem xét, nên cứ lừng chừng ở ngoài này một lúc.

Tất cả những người ở đây đều sửng sốt, nói như vậy, nghĩa là chỉ cần tìm ra được đặc điểm thì bất kỳ kiếm pháp nào Lý Phượng Kỳ cũng có thể sử dụng, hơn nữa còn cực kì thuần thục.

Thế kiếm của Lý Phượng Kỳ khựng lại, cậu híp mắt, nhìn Bổn Kiếm đang chặn ngang trước mắt mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ta coi hắn là địch, hắn ngu ngốc coi ta là bạn, là hắn thua." (đọc tại Qidian-VP.com)

Lý Phượng Kỳ híp mắt, chấp niệm của Triệu Phong quá lớn, oán hận của lão với Lý Sơn đã che lấp tất cả mọi thứ. Cậu khe khẽ thở dài, bước tới, ý đồ hạ gục lão trước.

Áp lực úp xuống đầu Triệu Phong, cùng với đó là Lý Phượng Kỳ nhanh chóng tiếp cận, lưỡi kiếm xoay vòng tạo thành một vòng xoáy đầy sát khí.

Triệu Phong nhếch môi, không hề dao động.

"Thanh Môn chưa bao giờ thiếu nhân tài, dù là trong lúc khó khăn nhất."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Lãnh Thiên Thù