Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 24: ngoài định mức ban thưởng, Thần chi thủ.
Tại tất cả học viên đều hoàn thành một trăm vòng chạy về sau, Chu Y liền mỉm cười gật đầu hài lòng, nói.
"Ta cho các ngươi mười lăm phút, tất cả về tắm rửa thay quần áo, sau đó lập tức quay lại phòng học."
Nói xong, bà quay người đi về giáo học lâu, trước khi đi ánh mắt của bà không để lại dấu vết liếc thoáng qua Hoắc Vũ Hạo một chút, bên trong chứa đựng nồng đậm ý cười cùng hài lòng.
Mấy học viên nghe nàng nói vậy liền không dám có chút chần chờ, lập tức ba chân bốn cẳng chạy về ký túc xá.
Trong lúc chạy về ký túc xá, trong đầu Hoắc Vũ Hạo vang lên một giọng nói máy móc.
"Tinh! ký chủ thay đổi vận mệnh quỹ tích của bản thân và chín người khác, đang kết toán phần thưởng..."
"Tinh! chúc mừng ký chủ nhận được thần cấp kỹ năng, Thần chi thủ."
Thanh âm vừa dứt, một cổ cực lớn ký ức liền tràn vào não hải của Hoắc Vũ Hạo, cùng với đó là một luồng ấm áp lực lượng nháy mắt bao phủ lấy hai tay của hắn.
Nửa phút qua đi...
Trong đầu Hoắc Vũ Hạo lại nhiều thêm không ít kiến thức đặc thù, cảm giác ở hai bàn tay cùng mười ngón tay cũng trở nên linh hoạt, và dẻo dai hơn rất nhiều.
Bởi vì Hoắc Vũ Hạo dựa theo nguyên thân ký ức, lâm thời khuyên bảo và cảnh cáo chín người có ý định g·ian l·ận trong lúc chạy, dẫn đến việc bọn hắn không bị khai trừ.
Từ đó thay đổi vận mệnh quỹ tích của bọn hắn, nên mới nhận được hệ thống ngoài định mức ban thưởng thêm.
Cảm nhận được sự biến hoá của bản thân, Hoắc Vũ Hạo nở một nụ cười hài lòng, sau đó ác thú vị quay sang trêu chọc Vương Đông.
"Ngươi còn đứng đó làm gì, không mau chóng đổi y phục là không kịp thời gian đâu đấy."
Vương Đông lạnh rên một tiếng, nói.
"Ta không đổ nhiều mồ hôi, nên ngươi cứ thay y phục trước đi, ta đứng chờ bên ngoài."
Hoắc Vũ Hạo nghe vậy, mặc dù trong lòng biết rõ lý do, nhưng vẫn giả vờ không biết, cười nói.
"Ngại gì chứ, đều là con trai với nhau, sao không vào thay cùng ta luôn cho nhanh ?"
Vương Đông nghe vậy liền trợn mắt nhìn hắn, nói.
"Ngươi quên năm điều ta nói lúc trước rồi sao, ta không thích nhìn thân thể người khác."
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu cười từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói.
"Tùy ngươi vậy."
Nói xong, hắn liền nhanh chóng thanh tẩy cơ thể cùng đổi một bộ y phục khác, rồi ra ngoài phòng ký túc đợi cho Vương Đông thay y phục, sau đó cả hai cùng quay lại phòng học.
Tuy thời gian Chu Y cho là mười lăm phút, nhưng thực tế chỉ cần mất hơn mười phút, là tất cả học viên đã có mặt đầy đủ tại giáo học lâu.
Thời gian mười lăm phút qua đi, Chu lão sư từng bước từng bước đi vào phòng học, bà liếc mắt nhìn một trăm học viên đang đứng chỉnh tề đầy đủ bên dưới hài lòng gật đầu, nói.
"Bây giờ chúng ta bắt đầu học, bài kiểm tra ban nãy các ngươi làm ta rất hài lòng, tất cả đều hoàn thành được sát hạch đơn giản ấy.
-Hoắc Vũ Hạo, đứng dậy."
Hoắc Vũ Hạo nháy mắt đứng dậy, cung kính nói.
"Chu lão sư !"
Chu Y thấy vậy, lạnh nhạt nói.
"Nói cấp bậc hồn lực của ngươi."
Hoắc Vũ Hạo nghe vậy, liền cung kính nói.
"Thưa lão sư, cấp ba mươi tám."
Nghe được bốn chữ 'cấp ba mươi tám' tất cả học viên trong lớp không hẹn mà cùng lộ ra biểu cảm kinh ngạc, chỉ có Vương Đông là giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của mấy học viên trong lớp, khoé miệng Vương Đông bất giác mỉm cười, trong nội tâm không khỏi thầm nghĩ.
"Mới chỉ có bấy nhiêu đã làm các ngươi kinh ngạc như thế, nếu biết nhân gia đệ tam hồn hoàn là vạn năm, thì không biết biểu cảm của các ngươi sẽ như thế nào, hẳn là rất đặc sắc đi ?"
Nghĩ đến đây, ý cười trên mặt nàng càng đậm hơn, trong lòng không hiểu sao liền xuất hiện một cổ cảm giác uy việt, đồng thời cũng vì người bạn cùng phòng này mà tự hào.
"Các ngươi hãy nhìn đi, đây mới chân chính là thiên tài, cùng độ tuổi với các ngươi nhưng tu vi của người ta đã bỏ xa các ngươi mấy con phố.
-Ta biết trong lòng các ngươi bởi vì vượt qua sát hạch vào Sử Lại Khắc học viện mà kiêu ngạo, đích thực các ngươi có tự thân vốn liến để kiêu ngạo.
-Nhưng ta phải nhắc cho các ngươi nhớ, đây là Sử Lại Khắc học viện, tại đây thứ không hề thiếu nhất chính là thiên tài !
-Trong học viện này, tại xung quanh các quanh các ngươi, ai ai không là thiên tài ?
-Từ bây giờ, các ngươi phải không ngừng khắc khổ, không được phép lười biếng hay tự cao, các ngươi phải nhớ kỹ 'núi cao còn có núi khác cao hơn' tất cả đã nghe rõ chưa !?"
Nàng vừa nói dứt lời, cả lớp liền đồng thanh hô.
"Rõ thưa lão sư !!!"
Chu Y thấy vậy, gật gật đầu hài lòng, sau đó bà liền quay người viết hai chữ to lên bảng.
Công - Phòng.
Viết xong, bà liền quay đầu lại đối diện với các học viên, bắt đầu giảng giải về thuộc tính của các loại võ hồn và chức nghiệp hồn sư tương ứng.
Tương tự kiếp trước, Chu Y trong quá trình giảng giải vẫn gọi tên Vương Đông, hỏi cách nhìn nhận của nàng đối với các chức nghiệp và võ hồn thuộc loại công phòng.
Tất nhiên, Vương Đông cũng trả lời và nhận lấy sự phê bình của bà như kiếp trước, cuối cùng vẫn là Hoắc Vũ Hạo giúp nàng giải vây.
Điều này làm cho người vốn đã biết trước tình tiết như Hoắc Vũ Hạo, trong lòng không khỏi cười hả hê một trận.
Ám đạo, ta xem ngươi sau này còn dám trước mặt ta kiêu ngạo nữa không, hừ hừ.
Thời gian thoáng chốc đã đến giữa trưa, Chu Y căn dặn kỹ lưỡng học viên về sau, liền cho bọn hắn giải tán đi nghỉ trưa, riêng Hoắc Vũ Hạo thì bị nàng giữ lại.
Sau đó hai người liền đi đến phòng thí nghiệm của Phàm Vũ phu quân của Chu Y, cũng là lão sư của nguyên thân trong kiếp trước.
Tại đây Hoắc Vũ Hạo lại một lần nữa làm quen với Hoà Thái Đầu, sau đó tham gia vào kế hoạch "cực hạn đơn binh" của học viện.
Mắt thấy thời gian qua không sai biệt lắm, Chu Y liền gọi Hoắc Vũ Hạo trở về, nàng dặn dò hắn đem giấu chuyện đến viện hồn đạo viện hôm nay, rồi tiễn hắn ly khai.
Hoắc Vũ Hạo ly khai về sau, liền đi đến nhà ăn của học viện.
Tại đây hắn bất ngờ gặp lại Đường Nhã, nàng vừa nhìn thấy hắn thì hai mắt liền sáng lên.
Kể từ lần trước ăn qua món cá nướng của hắn về sau, nàng liền không cách nào quên được mùi hương cùng mỹ vị kia.
Vừa nghĩ đến việc sau này không thể nào ăn lại món cá nướng kia, trong lòng nàng như chịu cực hình, thập phần không muốn.
Nghĩ đến đây, nàng như làm ra quyết định gì đó, hai mắt rực lửa nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, quyết tâm phải dụ dỗ khụ khụ, là khuyên nhũ hắn mở sạp hàng bán cá nướng.
Chỉ có như thế thì sau này nàng mới có thể tùy thời ăn món cá nướng mỹ vị kia, hành vi này của nàng có thể nói là vì miếng ăn liền liêm sỉ cũng không cần.
Trải qua một phen nài nỉ cùng khuyên nhủ của Đường Nhã, Hoắc Vũ Hạo mạc danh kỳ diệu lại mở sạp hàng bán cá nướng như kiếp trước.
Buổi tối hôm đó...
Vương Đông trải qua một ngày tu luyện mệt mỏi trở về, vừa mở cửa phòng ký túc lại không thấy thân ảnh của Hoắc Vũ Hạo đâu.
"Vẫn chưa trở về sao ?"
Vương Đông nhỏ giọng thì thầm.
Nói xong, nàng liền lắc đầu không tiếp tục để ý đến hắn nữa, sau đó bắt đầu tắm rửa, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Nằm trên giường một lúc lâu mà vẫn chưa thấy Hoắc Vũ Hạo trở về, nàng liền có chút lo lắng ngồi bật dậy.
"Hừ! Thật phiền phức !"
Vương Đông hừ lạnh một tiếng, sau đó nàng liền đi ra ngoài tìm kiếm Hoắc Vũ Hạo.