Lúc này liền ở đâu chạy lên một tên, trên tay đang bưng một mâm rượu cùng đồ ăn, hắn vẻ mặt xanh mét nói: “ Là tiểu nhân chậm trễ, mong ngài lượng thứ”.
Tên này hiển nhiên là chủ của tửu lâu này, hắn không dám kêu đám người làm bưng lên sợ có chuyện gì thì hắn khóc không ra nước mắt.
Ban đầu hắn núp ở dưới ý định muốn xem tên hắc y nhân mới đến này bị giáo huấn một trận, nhưng chứng kiến một màn này tâm liền sợ hãi không thôi.
“ Quản chắc con mắt của các ngươi, nếu không ta móc ra đem nướng lên cho chó ăn”. Chậm rãi nhìn đồ ăn đang được đưa lên, bên trong mặt nạ lại vang ra thanh âm làm cho đám người xung quanh nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Bọn hắn mặc dù tỏ ra khiếp sợ nhưng trong lòng vẫn đang thầm chửi không ngừng, rất mong có người đến giáo huấn hắc y nhân một trận.
“ Hừ phách lối cái gì chứ, chờ một chút người của thành chủ đến xem hắn còn dám lớn tiếng như vậy không!”.
“ Đúng vậy a, Trương Đằng dù gì cũng là người của Dược Hoàng, ngươi cứ chờ xem lát nữa kịch hay vẫn còn”. Vẫn còn một số tên trong lòng không phục liền trò chuyện với nhau.
Mặc dù bọn hắn chỉ thầm nói nhỏ với nhau nhưng nào lọt khỏi tai của Lâm Phong, khi nghe đến đây hắn hơi nhếch miệng lên: “Ta còn đang chờ bọn hắn đến đây”.
“ Chúc ngài dùng ngon miệng”. Dọn hết đồ ăn lên bàn, tên lão bản tửu lâu cười nói một câu liền cấp tốc lui xuống.
Vừa tiến vào phòng bếp phía dưới, hắn liền kề vào tai thuộc hạ nói nhỏ: “Mau đi cáo tri với người của chấp pháp đội, nói rằng có người đến phá hoại, Trương Đằng cũng bị giết chết”.
Nghe đến đây, tên hạ nhân liền ba chân bốn cẳng chạy nhanh đi tìm người thông báo.
“ Ồ còn dám múa rìu qua mắt thợ, lại đem độc dược hạ vào đồ ăn đây”. Thân là một luyện dược sư, Lâm Phong nhìn qua bàn đồ ăn khói bay nghi ngút, ngạc nhiên một thoáng.
Hắn liền đem bình rượu ném mạnh xuống mặt đất, tiễng vỡ vụng lại vang lên khắp tửu lâu, âm thanh tức giận quát: “Người đâu, mau lên nhìn xem đồ ăn của các ngươi”.
Đứng dưới bếp vẫn thường xuyên hé ra nhìn động tĩnh ở phía trên, một khắc này tên lão bản người trên nên run run hắn sợ lẽ nào việc hạ độc bị phát giác, thế là không dám lên liền kêu một tên hạ nhân lên tiếp.
“ Khách quan, ngài có việc gì không vừa ý sao?” Tên hạ nhân nhanh chân tiến đến bàn của hắc y nhân nói.
“ Đến, ta cảm giác đồ ăn nêm nếm không ngon ngươi thử một chút” Lâm Phong đưa tay chỉ chỉ vào đĩa thức ăn, chậm rãi nói.
Tên này không có nghi ngờ gì trực tiếp cầm đũa gấp lên một miếng bỏ ngay vào miệng sau một hồi đem nó nuốt xuống, hắn vẫn mỉm cười nói: “Khách quan ta thấy nó rất là bình thường a”.
Vừa nói xong không lâu, hắn liền đưa tay bắt lấy cổ của mình, vẻ mặt đau đớn tiếng rên liên tục phát ra bên trong họng, sau tức khắc liền ngã xuống, bọt trên mép miệng cũng trào ra.
“ Được, được lắm, lại dám dở trò hạ độc, ta thấy các ngươi là không muốn sống nữa rồi, tửu lâu này cũng nên dẹp đi thôi”. Lâm Phong một vỗ đem chiếc bàn trước mặt biến thành mớ gỗ vụn, đứng dậy nhìn xung quanh nói một tiếng.
Trong ánh mắt kinh sợ của mọi người, hắc y nhân một tay nhẹ nhàng nâng lên chiếc rìu đen to khi nảy, một phát phi thẳng nó đến đám nam nhân bàn chuyện về hắn đang ngồi cách đó không xa.
“ Nhanh chạy a!”. Bọn hắn liền hết hồn, đứng dậy muốn chạy ra để né tránh nhưng nào được, chiếc rìu bay thẳng đến đó va vào người bọn hắn sau đó phá vách tường gỗ bay văng ra phía ngoài đường.
Bình yên đường đi lúc này vang lên “ ầm” một tiếng, mọi người đưa mắt nhìn chỉ thấy ba tên cả người đầy máu me nằm trên mặt đất kèm treo một chiếc rìu to.
“ Cũng quá phô trương đi”. Đương nhiên bọn hắn hằng ngày đều thấy có xung đột xảy ra, nhưng phá hoại lớn như thế này là rất hiếm thấy.
Ở bên trong xem một màn này, liền bắt đầu nhanh chân hướng đến cửa mà chạy, ngay cả Đấu Vương còn chết huống chi bọn hắn một đám Đại Đấu Sư nhỏ nhoi.
Nhìn xem đám người chạy tán loạn, Lâm Phong không có đuổi theo làm gì, mục đích của hắn là làm cho đám người của Hàn Phong chú ý.
Đương nhiên, còn lên lão bản của tửu lâu này hắn không tha cho được, đưa mắt nhìn xuống phòng bếp thấy một cái đầu ló ra nhìn tình hình ngoài này, hắc y nhân tay bùng lên một ngọn lửa rồi ném nó đến một cây cột.
Lửa gặp gỗ cứ như cá gặp nước, nó bắt đầu bùng lên dữ dội, hắn đi đến một cái bàn nhặt lấy một thanh kiếm của đám người kia bỏ lại trực tiếp đi thẳng xuống phòng bếp.
Tên lão bản bây giờ run như cầy sấy, tựa hồ gặp hắc y nhân như là tử thần, hắn quỳ xuống, khóc lóc van xin: “Ngài bỏ qua cho ta, ta thật quá ngu dốt lại dám hạ độc ngài, mong ngài bỏ qua cho ta a”.
Không nói gì hắc y nhân một cước đá thẳng lên bụng có chút béo mập của tên lão bản khiến hắn ngã lăn xuống đất, hắn định tiếp tục van xin thì lời đã dừng lại ngay họng thay vào đó trong miệng đã thay thế bằng tiếng la thảm thiết.
Hắc y nhân một kiếm đâm xuyên đùi hắn dán chặt nó vào với mặt sàn, sau đó mặc kệ hắn khóc lóc thảm thiết mà đi ra bên ngoài.
Ngọn lửa thanh sắc đã gần như bao phủ lấy toàn tửu lâu, Lâm Phong từ bên trong bước ra, mọi người xung quanh đang bu lại xem đều nhìn hắn với ánh mắt kinh sợ.
Lúc này, hắn liền cảm giác có ba cổ năng lượng ba động đang tiếp cận nơi này, nhẹ nói: “ Đến rất đúng lúc, ta chờ các ngươi đã lâu”.
Cả ba đều sử dụng đấu khí phi hành đáp xuống, Lâm Phong cảm giác được người trung niên đứng ở giữa hơi thở mạnh nhất nằm ở Nhất tinh Đấu Hoàng, hai tên còn lại đều là Ngũ tinh Đấu Vương.
Một số tên thoát ra tửu lâu từ trước thấy đám người này xuất hiện liền hướng tên trung niên nói: “ Vương Hổ đại nhân, tên hắc y nhân đó chính là giết người của chấp pháp đội của ngài”.
“ Ha hả, để xem ngươi lần này làm thế nào thoát được” Đa số các tên nam nhân ở đây trong lòng điều trở nên tràn đầy vui sướng, bọn hắn biết người tên Vương Hổ này ra tay cực kỳ tàn nhẫn, ai trong Phong thành khi nghe đến tên đều tê cả da đầu.
Vương Hổ khi này không có quá để ý đến người xung quanh, hắn đã nghe tên hạ nhân kia kể hết tất cả, ngay cả việc tửu lâu đang không chừng bị cháy ở phía trước hắn cũng không thèm đếm xỉa.
Cái mà hắn để ý chính là bản thân là một cái Đấu Hoàng thế mà lại không thể nhìn thấu được tu vi của người hắc y nhân này.
“ Chắc chắn tên này có vật che giấu khí tức!”. Hắn thầm nghĩ để trấn an mình như vậy.
Sau đó liền đem khí tức phóng xuất ra bên ngoài, uy áp liền đè lên mọi người nơi đây, âm thanh lạnh lẽo hướng hắc y nhân nói: “Không cần biết ngươi là ai, dám đến Phong thành làm loạn còn đem người của ta giết chết, cho nên ngươi hôm nay là không thể nào được sống, thức thời quỳ xuống xin lỗi ta sẽ cho ngươi chết một cách nhẹ nhàng”.
“ Ha hả, Đấu Hoàng nhất tinh lợi hại lắm sau, ta nhìn thấy ngươi là cắn thuốc mới đột phá được a!”. Lâm Phong lập tức bật cười nói, hắn cảm nhận đúng là lực lượng đấu khí của người này đúng là một tinh nhưng vẫn yếu đi một chút, thế là liền hiểu ra lý do.
Sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên cùng thấp thỏm của bọn chúng, hắc y nhân trên tay liền xuất hiện một ngọn lửa thanh sắc đang mượn không khí mà cháy lên phừng phừng, hắn đây là cố tình đem ra nếu như không phải thì hắn chỉ cần dùng thương đã đủ giết ba tên này.
“ Dị hỏa!”. Tên trung niên tên Vương Hổ, cảm nhận đến sức nóng của ngọn lửa, liền không tự chủ hô lên một tiếng, hắn đương nhiên từng thấy Dị hỏa của Hàn Phong cho nên lúc cảm nhận nhiệt độ cả hai đều gần như kinh khủng như nhau thì đã liền biết.
0