Đi xuyên qua mấy con đường, Lâm Phong chỉ muốn tìm hiểu một chút bối cảnh ở nơi đây, không thể không nói tại nơi này thường xuyên xảy ra xung đột ngay trên đường.
Cũng không ai vào ngăn cản hay gì hết cho dù có c·hết người, bọn họ đôi khi còn đứng lại xem xong một màn rồi mới đi tiếp.
Hắn đã vô tình chứng kiến một màn xung đột có thể nói là khó tin giữa một tên tráng hán cơ bắp và một tên nam tử gầy yếu.
Trong khi bị xách cổ lên thì không biết từ lúc nào tên nam tử gầy yếu móc ra một thanh dao nhỏ giấu trong áo của mình, sử dụng động tác rất nhanh rạch thẳng một đường ngày yết hầu của tên tráng hán.
Phản ứng không kịp trước một đòn này, hắn cổ họng máu phun ra không ngừng, tên nam tử gầy yếu nhân thời cơ này vùng vẫy rồi trốn mất tăm.
Ít lâu sau tên tráng hán do mất máu quá nhiều liền khụy xuống trực tiếp bỏ mạng, điều mà Lâm Phong chú ý ở đây chính là tên nam tử nhỏ yếu kia thực lực mới là Đấu Giả còn tên lực lưỡng cơ bắp này lại là một Đấu Sư.
“ Đúng là người sống trong Hắc Giác Vực này, cho dù thực lực nhỏ yếu cũng không phải hạng bình thường”. Lâm Phong lúc này mới thầm nói.
Dựa theo tìm hiểu thì hắn đã đi nhìn qua hết những nơi đặc biệt ở đây, ví dụ như là nơi tổ chức đấu giá, Thiên Dược Phường,... thấy đã không còn gì đáng xem hắn liền lên đường đến Phong thành dù sao cũng nên bắt đầu ra tay.
Mất một ngày phi hành thì Lâm Phong đã đến được Phong thành, hắn hạ xuống ngay trước công thành.
Trong lúc tiến vào công thì có một tên bảo vệ tiến đến hỏi: “Ngài đến để làm giao dịch với thành chủ của bọn ta có phải không, mời ngài”.
Lâm Phong cũng bất ngờ một thoáng sau đó liền hiểu ra: “ Rất có thể mọi ngày thường sẽ có cường giả đến để giao dịch đan dược với Hàn Phong cho nên khi bọn hắn thấy bản thân mình sử dụng đấu khí hóa cánh thì cũng tưởng mình cũng như vậy”.
Đã vậy hắn liền gật đầu không có phủ nhận sau đó trực tiếp tiến vào bên trong thành, trong khi đám người ở ngoài cổng muốn vào lại phải nộp phí.
Chậm rãi di chuyển trên đường phố náo nhiệt, Lâm Phong đưa mắt quan sát xung quanh một lúc để xem xét tính hình.
“ Muốn động thủ ở khu vực này sẽ có chút khó khăn a, không chừng nơi đây vẫn có vài cường giả Đấu Vương hay Đấu Hoàng chờ ở đây, dù sao đây là sân nhà của Hàn Phong vẫn là phiền phức”.
“ Vậy thì sử dụng chiến thuật dụ rắn ra khỏi hang đi” Đứng trầm ngâm trên đường một lúc, ánh mắt hắn nhìn đến một tửu lâu khá to ở ngay góc đường, liền nảy ra một ý tưởng.
Lâm Phong biết Dị Hỏa luôn là sức hút lớn nhất đối với Hàn Phong, trong nguyên tác lúc Vẫn Lạc Tâm Viêm muốn vùng vẫy phá xích, hắn còn đích thân tiến vào nội viện không sợ đắc tội với Già Nam học viện nữa là, huống hồ gì có người sở hữu Dị hỏa tiến vào địa bàn của hắn.
Nghĩ đến đây, hắn liền tiến vào trong tửu lâu có chút quy mô kia, vừa vào bên trong thì tiếng ầm ĩ do khách nhân nói chuyện đã truyền vào tai Lâm Phong.
Ở phía đối diện không biết hai tên nam tử xung đột vì lý do gì bọn hắn đang không ngừng lao vào nhau đổ cả máu, trong khi đám người xung quanh thì không ngừng hò hét cổ vũ.
“Hắc giác vực không hổ là hỗn loạn nổi danh địa phương, ngay cả trong thành cũng điều như vậy”. Lâm Phong liết xem một thoáng cảm thán nói.
Tìm một nơi có bàn trống, hắn chậm rãi ngồi xuống, sau đó đưa tay lên vỗ một phát thật lớn lên bàn, rồi trầm giọng hô: “Người đâu mau đem rượu và đồ ăn lên đây!”.
Tiếng vỗ bàn cực lớn vang lên trong sảnh tửu lâu, làm chiếc bàn gần như muốn sụp đổ, tiếng ồn ào cũng liền dừng hẳn lại, ánh mắt mọi người tập trung lên nơi phát ra âm thanh.
Đương nhiên với hành động kiêu ngạo không xem ai vào mắt của tên hắc y nhân mới đến này làm cho đám nam tử trở nên tức giận.
“ Từ đâu đến một tên không biết điều, mau cút trước khi ta đem ngươi chém c·hết”. Không quá ba giây đã có một tên đại hán tức giận vỗ thẳng lên mặt bàn rồi đứng dậy hướng đến hắc y nhân chửi to.
Trung niên đại hán liền cầm một cây rìu màu đen lớn, vẻ mặt như hung thần ánh mắt mang theo sát khí đi đến.
Ai nhìn qua bộ dáng này cùng cảm nhận được sự hung ác trên người hắn đều đoán được người này đã g·iết qua không biết bao nhiêu người.
“ Cho ngươi ba giây mau quỳ xuống xin lỗi, ta liền tha cho một mạng, nếu không, c·hết!”. Lâm Phong cứ dửng dưng không quá để ý đến hắn, thanh âm nhàn nhạt từ sau chiếc mặt nạ phát ra.
“ Haha, Trương Đằng ngươi hình như ngày càng trở nên yếu kém a, lại có người ở trong thành này dám bảo ngươi quỳ xuống”.
“ Tên kia chắc hẳn là người mới đến Hắc Giác Vực này đi lại dám đối với một vị Đấu Vương kiêu ngạo, thật đúng là chán sống”.
“ Đúng vậy a, ai cũng biết Trương Đằng là thủ hạ của Dược Hoàng – Hàn Phong, hắn lại còn phách lối như thế, c·hết cũng đáng”.
Lúc này đám người xung quanh liền ầm ĩ trở lại, còn biết thêm dầu vô lửa rồi ngồi xem kịch hay.
Khi nghe được những lời của hắc y nhân, nộ hỏa bên trong Trương Đằng liền tăng lên không ngừng, đường gân trên trán liền nổi lên từng mảng, cộng thêm đám người cố ý khích tướng khiến hắn liền như muốn tức điên lên.
“ Tốt, tốt lắm, những tên dám nói như thế với Trương Đằng ta, bây giờ mồ đều đã xanh cỏ, để hôm nay cho ngươi biết cái miệng hại cái thân là như thế nào”. Vừa dứt lời trên người hắn đấu khí liền cấp tốc vận chuyển, thanh rìu đen lớn cũng được bao quanh bởi đấu khí mà phát sáng, năng lượng c·hết chóc phát ra làm cho người khác phải sợ hãi.
Trong ánh mắt kh·iếp sợ của mọi người nơi đây, rìu đen lớn chém lên không phí hướng thẳng đến đầu hắc y nhân, một kích này hắn đã thi triển hết toàn lực của mình mà không giữ lại một chút nào hết.
“ Hừ, chỉ là một tên Đấu Vương Nhất tinh lại dám phách lối như thế”. Cảm nhận được ba động đấu khí trên người tên trung niên, Lâm Phong hừ lạnh một tiếng.
Sau đó đạp thằng một cái lên bàn đem cả người đẩy lui về sau tránh đi một kích này, rìu đen theo quán tính bổ thẳng xuống mặt sàn gây ra động tĩnh cực lớn.
Bị hành động bất ngờ của hắc y nhân, Trương Đằng cũng thoáng một tia kinh ngạc, hắn dùng sức kéo lên chiếc búa đã gắn chặt xuống sàn.
“ Ngươi thử né tiếp một đòn nà...” . Ý định dùng rìu chém ngang người hắc y nhân, hắn quát lên một tiếng nhưng chưa nói hết thì một bàn tay đã chụp thẳng lên mặt hắn.
“ Quá yếu!”. Trong sự sững sờ của Trương Đằng, Lâm Phong nhẹ nhàng phun ra một câu, sau đó trong ánh mắt kh·iếp sợ của tên đại hán, lòng bàn tay hắc y nhân xuất hiện một ngọn lửa màu xanh cấp tốc đem đầu hắn bao bộc lấy.
“ AAAA”. Cảm nhận được sự thiêu đốt cực độ đem lại, tay của Trương Đằng buôn ra rìu đen, liền đưa lên mặt mà phủi đi nhưng cố gắng như thế nào cũng không dập tắt được, theo tiếng hét lên chói tai sau đó liền tắt hẳn, cả người cũng ngã về sau vang lên một tiếng “ ầm”.
Đám người xung quanh từ nét mặt vui vẻ trông đợi xem kịch liền trở nên xanh xám kh·iếp sợ, một tên Đấu Vương liền bị một chiêu đã đem đầu biến thành than.
Không để ý đến xung quanh, hắc y nhân lần nữa ngồi xuống bàn, trầm giọng quát: “ Sao đến giờ món ăn còn chưa lên, hay muốn ta đem tửu lâu của ngươi t·hiêu r·ụi như đầu của tên ngu này sao!”.
0