Dù Vương Hổ thực hiện một trảm đột ngột như thế này nhưng ngược lại Lâm Phong không có gì bất ngờ, hắn đã nhìn thấy hết y định của đối phương ngay từ ban đầu.
“ Lôi Thiên Chưởng” đúng lúc này hắc y nhân đánh một kích sang bên phía tay trái của mình, mượn lực đó để tránh người qua bên phải.
Dù vậy thanh đao bổ xuống vẫn trúng và làm rách một đường không quá sâu trên cánh tay tuy vậy máu vẫn ngay lập tức bắn ra.
Thấy mình một kích bất ngờ đã không như ý định, Vương Hổ không có ý định dừng lại ở đó hắn ngay lập tức lật ngang thanh đao rồi chém tiếp qua phía bên hắc y nhân tránh.
“ Sát Thần thương, tới” Lâm Phong lúc này liền đem ý niệm truyền đến trường thương bên kia, ngay tức khắc như có dây liên kết nó liền biến mất trên vách gỗ mà xuất hiện trên tay phải của hắn, tên nam tử đã chết kia cũng theo đó mà rớt xuống.
“ Keng!”. Một tiếng thanh thúy vang lên và lan ra xung quanh, hắc y nhân đã đem thương chắn sang bên hông để đỡ lấy một đòn này.
Dù đã đỡ được nhưng do lực một chém này quá mạnh nên khiến hắn bay sang phải thêm một đoạn dài, chỉ khi đem thương cạ trên đường mới từ đó mà từ từ chậm đi.
Ngay khi đã hoàn toàn dừng lại, Lâm Phong liết nhìn đến cánh tay trái của mình nơi đang không ngừng rỉ máu ra ngoài: “Được rồi có vẻ đã đến lúc” Hắn thầm nghĩ một cái như thế.
Hít vào một hơi, hắc y nhân lúc mới mới đứng thẳng lên đem đấu khí trên người bắt đầu tăng lên đến cực hạn của Thất Tinh Đấu Vương.
Sau đó đem nó cùng với năng lượng của dị hỏa truyền vào bên trong Sát Thần thương, trường thương được bổ sung năng lượng liền tỏa ra khí tức của sự chết chóc.
“ Phá Thiên!”. Đem thương giơ lên cao, sau đó hắn liền chém nó thật mạnh về phía trước, tức khắc một luồng kình khí hình bán nguyệt chứa năng lượng của Thanh Liên Địa Tâm hỏa phá không mà bay đến tên trung niên cách đó không xa.
“ Đến đi, Sát đao – Bát liên trảm”. Nhìn thấy đấu kỹ kia mang theo nguồn năng lượng khổng lồ có chứa nhiệt độ khủng khiếp mà hắc y nhân thi triển cũng khiến cho hắn trong lòng có một tia bất an nhưng hắn cũng không do dự mà đem đấu kỹ mạnh nhất của mình ra để đối chiến.
Cũng đem đấu khí trong cơ thể mình tăng lên đến cực hạn, hắn trảm ra phía trước một đường, sau đó lại nhanh chóng chém liên tục vào đấu khí mình mới đánh ra thêm bảy lần nữa làm cho nó to hơn và năng lượng tỏa ra cũng mạnh hơn.
Thế là trong tức khắc lại thêm một luồng năng lượng hình bán nguyệt màu đỏ được tạo ra và bay về phía trước.
“ Uỳnh”. Hai chiêu thức vừa mới chạm vào nhau đã vang lên một âm thanh cực lớn, sóng năng lượng theo đó mà tràn ra bên ngoài dữ dội.
Làn sóng này đem một số nhà gỗ gần đó trực tiếp nát đi một mảng lớn đám người cũng bị hất bay về phía sau, chỉ có một số tên có chút thực lực là chống chọi lại được nhưng vẫn không ngừng bị đẩy lùi.
Xanh đỏ năng lượng liên tục đối chọi nhau qua lại, chúng muốn đem thứ cản trở trước mặt mình cho phá đi.
“ Bùm” Không lâu sau, dưới nhiệt độ khổng lồ từ Dị hỏa đã đem năng lượng đấu kỹ của Vương Hổ thiêu đốt đi mấy phần, do đó nó không có đủ sức mạnh để chống chọi lại được với kình địch của mình mà từ từ bị đối phương cắt xuyên qua.
Nhìn thấy chiêu thức mình thi triển ra bị phá hủy, Vương Hổ trong mắt liền nổi lên chữ “Tử” khi đấu kỹ của hắc y nhân vẫn điên cuồng lao đến mình.
Tuy vận hắn chưa có từ bỏ, từ bên trong người lấy ra một viên đan dược màu đỏ không nghĩ ngợi mà bỏ vào trong miệng mình, trong nhất thời đấu khí trên người bắt đầu tăng lên dữ dội, hai mắt cũng theo đó mà đỏ lên.
“ Đây là một loại đan dược tăng lên thực lực tạm thời do tên Hàn Phong kia sáng chế sao?”. Lâm Phong ngay khi thấy viên kia đan dược, hắn thầm suy đoán.
Ở bên này, cảm nhận thực lực tăng lên thêm hai tinh, tiến thẳng lên Đấu Hoàng Tam Tinh, Vương Hổ trên mặt cảm thấy sung sướng đem uy áp thả ra ngoài, hắn nhìn đến đấu kỹ kia nhẹ nhết miệng cười một tiếng.
Thế là hắn buông ra huyết đao, hai tay đưa về trước ý định thể hiện thực lực bằng cách ngăn nó lại bằng tay không.
“ Bụp” một tiếng, hắn đã đem hai tay kẹp lại hình bán nguyệt đó, nhưng cả người liền bị lực lượng của nó đẩy lùi ra sau, nhất thời trên đường liền in lên hai đường dài do chân hắn cố trụ lại.
Do tác dụng của đan dược vừa mới nuốt vào, hắn hiện tại không hề có cảm giác đau đớn, ngược lại càng thấy tràn đầy sức mạnh, vẻ mặt điên cuồng muốn ngăn cản chiêu thức này dừng lại.
Bởi vì bị Vương Hổ không ngừng dùng lực chống lại, tốc độ cùng sức mạnh của kình khí dần dần yếu đi, nó cũng chậm dần đến khi không thể đẩy hắn đi nữa.
Ngay khi đem thứ này dừng lại, Vương Hổ chưa kịp vui mừng nữa, thì từ đằng xa đã nghe vang đến một tiếng: “Bạo”.
Trong ánh mắt kích động của hắn, cái thứ dừng lại trên tay mình năng lượng bắt đầu tán loạn, sau đó chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn vang lên.
Khói bụi liền đem nơi đây bao phủ không lâu sau thì cũng tán đi, đám người cố chấp quan sát trận chiến này thấy Vương Hổ quần áo đã rách từng mảng có nơi bị phỏng và máu cũng chảy ra khắp người.
Hắn đang quỳ ở trên đất, nhất thời lấy lại thanh tỉnh liền đứng dậy đưa mắt về nơi hắc y nhân đứng, do tác dụng của đan dược vẫn còn do vậy bản thân liền không hề thấy đau đớn gì.
Tuy vậy lúc này, ở nơi kia đã không còn thấy bóng dáng người nào cả, tức giận đến trán nổi lên từng tia gân xanh, Vương Hổ đấm một phát cực mạnh xuống đường đem nó thủng một lỗ lớn.
“ Các ngươi có thấy tên đó đi hướng nào, mau nói nếu không đừng trách ta!”. Sau đó hắn hướng đám người ánh mắt như thú vật mà lớn giọng quát.
“ Đại.. đại nhân, tên đó đã hướng ra.. ra cổng thành mà phi đi”. Chứng kiến bộ dáng này của Vương Hổ, một tên nam tử lấy ra can đảm mà lấp bấp nói.
Biết được hướng chạy của hắc y nhân, Vương Hổ lập tức đem đấu khí phi hành mở ra mà bay vọt đi với tốc độ nhanh nhất.
Đáng tiếc đúng lúc này, ngay khi bay lên trên không thì dược lực lại hết tác dụng, đan dược này nó chưa hoàn thiện chỉ có thể duy trì trạng thái trong năm phút mà thôi, hai cánh đấu khí hoàn toàn biến mất, cơn đau rát từ cơ thể truyền đến làm tên Vương Hổ trực tiếp rớt xuống sau đó hoàn toàn ngất đi.
Về phần Lâm Phong ngay bây giờ đã phi hành khỏi phạm vi của Phong thành, đứng trên ngọn cây hắn bỏ vào miệng mình vài viên đan dược chữa thương, sau đó thả ra một chút năng lượng của Thanh Liên Địa Tâm hỏa xuống đó rồi nhết miệng cười rồi tiếp tục bay xa hơn.
Cứ cách một khoảng không xa hắn lại thả ra một chút năng lượng: “Mồi cũng đã được thả ra, bây giờ chỉ cần chờ cá cắn câu nữa mà thôi, bây giờ chỉ cần tìm nơi thích hợp nữa là hoàn tất chuẩn bị”. Lâm Phong phục hồi về trạng thái đỉnh phong, làm cho các vết thương cũng mau chóng lành hẳn, hắn nhẹ nói ra.
Vụ nổ vừa rồi liền kinh động đến Hàn Phong hắn ở trong rừng trúc sau phủ thành chủ để luyện đan thì cảm ứng được một chút, đến sau khi năng lượng hoàn toàn biến mất thì liền hạ lệnh cho một vài tên thuộc hạ đi đến nơi đó để xem xét tình hình thế nào.
“ Bẩm báo thành chủ, khi chúng ta đến nơi đó thì chỉ còn có một mình Vương Hổ là thoi thóp, hai người còn lại đều đã chết”. Tên thuộc hạ được phái đi sau một khoảng thời gian thì trở lại bẩm báo có chút gấp gáp.
“ Cái gì! là ai làm ngươi tìm hiểu được sao?” Đang ngồi nhìn vào một cuốn sách, khi nghe được những lời này, Hàn Phong bất ngờ ném sách đi, dáng vẻ cũng không có thông thả nữa mà hơi khẩn trương.
“ Đám người dân nơi đó chỉ nói là có một tên hắc y nhân không biết từ đâu đến đem giết Trương Đằng rồi đốt đi tửu lâu, sau đó đem đám người Vương Hổ làm ra như thế!”. Thấy Hàn Phong nét mặt thay đổi tên thuộc hạ không dám chậm trễ mà kể hết.
“ Khốn kiếp dám đến địa bàn của Hàn Phong ta làm loạn, ngươi chờ đó cho ta”. Tức giận Hàn Phong vỗ thẳng xuống bàn đem nó cho thành bột mịn, lấy lại bình tỉnh hắn hỏi “ Biết thực lực của tên đó sao?”
“ Vâng, tên đó là một Đấu Vương Thất Tinh” Tên thuộc hạ lúc này trong lòng sợ chết khiếp nhưng thanh âm vẫn cố nén lại mà nói ra.
“ Một Thất Tinh Đấu Vương mà đánh thắng một Đấu Hoàng cùng hai Đấu Vương sao, ngươi nghĩ ta là con nít ba tuổi à?” Hàn Phong một mặt xanh xám nhìn tên thuộc hạ quỳ một chân trước mặt trầm giọng quát.
“ Chưa hết, thuộc hạ còn nghe nói được tên này có Dị.. Dị hỏa!”.
0