Bị lời nói của Hàn Phong làm cho khẩn trương, tên thuộc hạ run sợ mà lấp bấp nói ra.
“ Cái gì tên đó có Dị hỏa! ngươi dám chắc chứ chuyện này không phải để đùa, ngươi nếu dám nói dối thì tự hiểu số phận của mình đi”. Nghe đến hai từ Dị hỏa làm cho Hàn Phong đứng bật người dậy, vội vàng xác nhận có xem chính xác hay không.
Hắn hiện tại đang không ngừng tìm kiếm tung tích Dị hỏa, nên khi nghe được thông tin này càng là khẩn trương hơn ai hết, dù sao trong tay đã có công pháp Phần Quyết kia tuy không trọn vẹn nhưng lại càng muốn thử, chỉ cần thành công hắn thực lực có thể đạt đến Đấu Tông một cách dễ dàng.
“ Ta có hỏi một số người chứng kiến, bọn hắn thấy ngọn lửa mà hắc y nhân kia xuất ra rất khác biệt, hơn nữa cũng nghe Vương Hổ nói là Dị hỏa”. Trên trán ứa ra đầy mồ hôi, tên thuộc hạ nói.
“ Phái người chữa trị cho Vương Hổ, còn ngươi cùng một vài tên nữa theo ta đến nơi đó, ta phải đích thân đi xác nhận”. Hạ lệnh một câu, Hàn Phong hướng đến nơi trong thành bay đi.
....
“ Đây đích xác là năng lượng của Dị hỏa để lại!” Phi hành đến nơi xảy ra trận chiến, Hàn Phong ngay khi bước vào nơi này thì liền cảm nhận được một chút nhiệt độ cùng năng lượng còn sót lại nơi này, dù gì linh hồn lực của một tên Lục phẩm luyện dược sư cũng không phải để đùa.
“ Biết hắn đi hướng nào sao?”. Khi này Hàn Phong liền hướng một tên bên cạnh hỏi.
“ Vâng, tên đó chạy về phía rừng rậm bên ngoài cổng thành, thuộc hạ còn nghe được lúc rời đi trên cánh tay hắn đang b·ị t·hương”. Tên thuộc hạ nghe hỏi cũng nhanh chóng báo cáo hết sự việc mình mới điều ra được.
“ Ngươi cùng Trương Hải và Hắc Hùng cùng ta đuổi theo tên đó nhất định phải đem hắn bắt được, nếu hoàn thành các ngươi được trọng thưởng”. Hàn Phong nói một câu sau đó nhanh chóng phi hành hướng hắc y nhân rời đi, hắn không thể để tên này thoát khỏi được.
“ Vâng, đa tạ đại nhân”. Nghe được trọng thưởng, tên này trong lòng liền trở nên hồ hởi, hắn rất tự tin chuyến đi này sẽ dễ dàng bắt được đối phương.
Bởi vì bản thân cũng đã Nhất Tinh Đấu Hoàng, cộng thêm hai người kia thực lực đạt Đấu Vương Cửu Tinh cùng thành chủ đã là một vị Cửu Tinh Đấu Hoàng làm sao để cho một tên Thất Tinh Đấu Vương trốn được.
Trong nhất thời trên không trung của Phong thành liền xuất hiện bốn luồng ánh sáng bay sượt qua và hướng đến vùng ngoại vi.
“ Các ngươi đi theo ta có vẻ như tên đó trong lúc rời đi đã vô tình làm năng lượng của Dị hỏa rò rỉ ra bên ngoài”. Hàn Phong nói vọng ra phía sau cho ba tên thuộc hạ, nguồn năng lượng này cho dù là Đấu Tông nhưng lực lượnglinh hồn yếu thì cũng không cảm nhận được.
Dựa theo cảm nhận của mình, Hàn Phong đám người bay thêm một canh giờ nữa thì đã hoàn toàn xuyên qua cánh rừng và xuất hiện một vùng thảo nguyên.
“ Tìm thấy ngươi rồi, thật đúng là ngu xuẩn, dám đến Phong thành làm loạn còn g·iết thuộc hạ của ta, vậy thì cứ coi như lấy đóa Dị hỏa trong người ngươi làm bồi thường đi”.
Nhìn thấy phía xa có một bóng người đang ngồi như đang điều tiết đấu khí, Hàn Phong nhết miệng cười lên gian xảo.
Với lực lượng linh hồn cường đại thì Lâm Phong đã nhanh chóng cảm nhận được bốn cổ hơi thở từ ở xa, hắn chỉ đang giả vờ ngồi như thế mà thôi.
Không tốn quá nhiều thời gian thì đám người của Hàn Phong cũng đã đến nơi đây, cả bốn tên đều hạ xuống, Hàn Phong đứng đầu lúc này mới cười nói ra: “ Các hạ đến nơi của ta làm loạn, xong rồi bỏ đi như thế có hơi khiến ta khó chịu a”.
“ Ồ vậy ta lấy thứ này đền cho Dược Hoàng có được hay không?”. Lâm Phong lúc này cũng từ từ xoay người và vừa đáp lại với giọng điệu nhẹ nhàng.
Trái ngược với sự thong thả của hắc y nhân, sắc mặt Hàn Phong lúc này đại biến, chỉ thấy trên tay hắc y nhân lúc này là một con rắn được tạo ra bằng hỏa diễm, nó đang không ngừng lè lưỡi ra vào mà nhìn đám người.
Hàn Phong cảm nhận từ trên người con rắn nhỏ này lại đang chứa một luồng năng lượng khổng lồ, cùng nhiệt độ nó tỏa ra lại có phần mạnh hơn Hải Tâm diễm của hắn một chút, hai chân lúc này cũng không tự chủ mà lùi về sau ba tên thuộc hạ.
“ Nào ngươi mau đến tặng lễ vật cho Dược Hoàng đi a Xà Vương Cuồng Nộ” Lâm Phong lúc này thở ra một câu, rồi nâng tay mình lên phía trước.
“ Xì” một tiếng, con rắn nhỏ liền như cung tên đã lên dây mà phóng vọt đi, chỉ để lại phía sau là một đường không gian rung động mà thẳng tấp.
“ Không ổn, trúng kế nhanh lui về sau chống đỡ!” Biết được mình bị tính kế Hàn Phong lúc này quát lớn cho ba tên thuộc hạ đang không hiểu chuyện gì lấy lại tinh thần mà chống đỡ, hắn trên tay cũng đem ra Hải Tâm Diễm sau đó đem nó tạo thành một màn chắn như là làn sóng để che phía trước
“ Bây mới chuẩn bị đã có hơi muộn a, thử xem Dị hỏa thứ mười lăm của ngươi mạnh hay hỏa diễm dung hợp của ta mạnh!”. Nhìn xem đám người đem đấu khí cơ thể tăng lên tối đa ra sức phòng thủ Lâm Phong nhẹ nói.
Nhị sắc hỏa xà một đường bay đến ba tên thuộc hạ, với thực lực của bọn chúng trực tiếp bị nó làm cho đấu khí bị thiêu đốt không còn gì sau đó nhẹ nhàng xuyên qua.
“ Bạo”. Ngay khi Lâm Phong đã thấy hỏa xà đến ngay giữa Hàn Phong và ba tên thuộc hạ, hắn liền hạ xuống một chữ.
Lúc này hỏa xà ánh mắt lóe sáng lên một cái, sau đó cả người theo đó cấp tốc sáng lên, nhất thời trong ánh mắt kinh sợ của Hàn Phong, một v·ụ n·ổ cực lớn vang lên.
Theo sau t·iếng n·ổ phát ra chính là lúc sức tàn phá cực mạnh của nó mang lại, không gian trong tức khắc rung lên từng hồi cứ như sắp vỡ ra, rừng cây phía sau bị ba động làm cho mất đi một mảng lớn, tựa như một cơn bão dữ dội đang càn quét mọi thứ nơi nó đi qua nhưng lại mang theo nhiệt độ vô cùng kinh khủng.
Sau một lúc lâu tàn phá mọi thứ thì năng lượng của v·ụ n·ổ này dần dần yếu đi rồi từ từ tiêu tán.
Nhìn xuyên qua đám khói bụi phía trước, Lâm Phong lờ mờ có thể thấy được một tia sáng màu xanh ở trong đó.
Không tốn nhiều thời gian để đám bụi này bay đi, ở nơi đám người Hàn Phong đứng này không còn một ai.
Bọn hắn gần như đã ở tâm v·ụ n·ổ, cho dù Đấu Hoàng Ngũ Tinh cũng bị diệt huống chi là mấy tên mới đột phá lên Đấu Hoàng.
Nhưng đưa mắt xa về sau một tí, vẫn có một dáng người quần áo rách nát, mặt thì bị nám đen, bị bỏng vài vết trên người đặt biệt hai bàn tay hắn lại có những mảng màu đen rất là kì dị.
Không ai khác người đó chính là Hàn Phong, hắn cũng đã ăn trọn v·ụ n·ổ này, lúc đó nếu như không đem Hải Tâm Diễm tăng lên cực hạn bao bọc bản thân bên trong v·ụ n·ổ thì giờ đã chỉ còn là cái xác.
Cấp tốc lấy ra đan được không ngừng bỏ vào miệng, dù sao thân là một Lục Phẩm luyện dược sư, đan dược cao cấp trên người là không thể thiếu.
Chỉ thấy rất nhanh những nơi bị bỏng liền lạnh lại như bình thường, tuy vậy bản thân trọng thương thì không tài nào hết ngay được, và vẫn có một thứ nó không hề hết chính là những vết đen trên tay hắn.
“ Đây là thứ gì”. Cảm giác khó chịu từ trên tay mình truyền đến Hàn Phong không khỏi kh·iếp sợ, thứ này không hiểu vì sao từ bên trong v·ụ n·ổ lại dần dần xuyên qua Hải Tâm Diễm mà không bị thiêu đốt rồi dính vào tay hắn, dù có đem Dị hỏa đẩy nó ra thế nào cũng không hết được.
“ Thấy thế nào thứ đó dễ chịu sao? lần đầu ta tiếp xúc với nó cũng ngạc nhiên như vậy”. Lâm Phong lúc này mới từ từ tiến đến, nhìn Hàn Phong kinh sợ Lạc độc mà cười nói.
Nghe được lời nói vang lên, Hàn Phong lấy lại tinh thần đưa ánh mắt như muốn đem hắc y nhân trước mặt chém làm trăm mảnh.
“ Ngươi là ai ? tại sao lại có thể dung hợp hai loại hỏa diễm khác nhau, lẽ nào tên Dược Trần kia đem Phần Quyết truyền cho ngươi”. Hắn gằn giọng mà quát lên.
“ Chậc, chậc, chậc có phải thứ ngươi luôn mơ ước làm được như thế này đúng không?”. Nhìn bộ dáng của Hàn Phong, Lâm Phong vang lên giọng điệu tiếc thương, sau đó từ trên hai tay đồng thời xuất hiện hai đóa hỏa diễm khác nhau.
“ Đáng tiếc, ta lại không thích nói nó cho n·gười c·hết, ngươi chỉ cần biết là Hải Tâm Diễm về sau ta sẽ sử dụng thật tốt”. Chưa dừng lại ở đó, hắn lại tiếp tục nói.
“ Khốn kiếp, ngươi chớ đắc ý”. Bị một màn này Hàn Phong trực tiếp nổi điên, hắn ánh mắt đỏ ngầu bên trong còn hiện lên từng đường gân máu, hô lên một tiếng lập tức đổ xuống bình ngọc có chứa ba viên đan dược vào miệng.
Ps: Đa tạ đạo hữu Doccothien2 đã đề cử
0