Rất nhanh như có sự liên kết giữa ma thú với nhau cả hai người vô cùng thân thiết, lúc này vui vẻ mà nói chuyện rồi sau đó đi ra bên ngoài không có để ý đến Lâm Phong ngồi đó.
Nhìn hai thân ảnh rời đi, hắn chỉ biết lắc đầu mà cũng trở lại phòng của mình bắt đầu tiến hành luyện dược.
Một tháng trôi qua, cánh cửa phòng của Lâm Phong chậm rãi mở ra, lúc này xuất hiện trước mặt hắn chính là Tử Nghiên.
Nửa tháng trước, nàng trở lại Già Nam học viện vừa lúc hôm nay quay lại đây ý định kiếm thêm đan dược từ hắn.
“ Lạc Phong ngươi rất đúng lúc, đan dược”. Chìa bàn tay của mình ra, tiểu cô nương tóc tím vẻ mặt thèm thuồng nói, nàng nửa tháng trước trở về rất nhanh đã đem số đan kia ăn hết.
“ Chỉ chờ có như vậy”. Nhìn lấy biểu hiện của nàng, hắn chỉ nhẹ than rồi lấy ra một bình ném qua.
“ Hehe, Lạc Phong ngươi tốt nhất”. Nhanh tay bắt lấy, mở nắp ra một cổ mùi hương tràn vào mũi, Tử Nghiên cười lên tinh nghịch và giơ ra ngón cái.
“ À mà Lạc Phong, lão già đại trưởng lão nói nếu ngươi rảnh thì có thể tới Già Nam làm khách”. Bỏ lấy một viên vào miệng nhai nhai, Tử Nghiên khi này như nhớ ra điều gì nói.
“ Tiểu muội muội kể chuyện của ta cho lão ?”. Tự nhiên nghe được những lời này, Lâm Phong nghi hoặc hỏi.
“ Ta không có nói giao dịch giữa chúng ta, chỉ là hắn hỏi ta đi đâu nửa tháng, ta chỉ nói quen được một người tên Lạc Phong và hắn làm chủ của một thành nào đó, chỉ có vậy”. Tiểu cô nương tóc tím ngây thơ mà kể.
“ Haizz, đúng thật là chỉ có như vậy”. Nghe được những lời này, Lâm Phong chỉ thở dài một tiếng, danh tiếng hắn bây giờ ai mà không biết, nàng nói như vậy chẳng phải chỉ đích danh sao.
“Nếu đã như vậy thì sẵn dịp đi đến nơi đó quan sát xem động tĩnh Vẫn Lạc Tâm Viêm xem thế nào”. Lâm Phong như nghĩ được gì đó mà thầm quyết định.
Nói xong, hắn từng bước tiến ra bên ngoài, muốn xem việc xây dựng đã được tiến hành đến đâu rồi, Tử Nghiên cũng đi theo sau.
“ Thành chủ”. Gặp hắn tiến đến Chu Hàn khẽ chào một tiếng, hắn là người quản lý việc xây dựng tông môn, còn Dương lão sẽ là người quản lý việc thành lập công hội luyện dược.
“ Tiến triển thế nào a?”. Nhìn sơ qua công trình có chút hùng vĩ này hắn nhẹ hỏi.
“ Bẩm thành chủ, mọi việc đều diễn ra rất suôn sẻ, sau khi thông báo chúng ta sắp thành lập tông môn, đám người trong thành cũng đăng ký tham gia vào, bọn hắn rất mong về sau đây là nơi cho mình cùng con cháu mình tu luyện, nếu như giữ tiến độ hiện tại, đúng nửa tháng nữa sẽ hoàn toàn xong, bên kia cũng như vậy”.
“ Ừm không tệ, cứ tiếp tục đi”. Lâm Phong nghe được báo cáo cũng là gật đầu hài lòng, có vẻ đám người trong thành cũng thay đổi không ít .
“ Thành chủ đại nhân, cho ta hỏi ngài định lấy tên của tông môn là gì”. Chu Hàn hơi ấp úng mà hướng hắc y nhân hỏi.
“ Tên sao... ừm, lấy là Phong Vân Tông đi”. Bị hỏi bất ngờ như vậy, làm cho Lâm Phong phải suy nghĩ một chút mới chậm rãi trả lời, hắn xuýt quên mình phải đặt tên cho tông môn.
“ Lạc Phong, Thải Lân tỷ đâu rồi, sao ta không thấy”. Đang đứng phía sau, lúc nảy Tử Nghiên giật giật tay áo hắn mà hỏi.
“ Được rồi, vậy các ngươi cứ tiếp tục làm ta đi trước”. Lâm Phong để lại một câu nói rồi xoay người rời đi.
“ Cô ấy kể từ lúc ngươi trở về Già Nam cũng hóa lại thành Thất Thải Thôn Thiên Mãng rồi, bây giờ còn đang ở trong phòng của ta”. Hắn khi này mới nói vọng ra phía sau.
“ Được, vậy ta tìm tỷ ấy chơi đi theo người chán c·hết được” Nghe được như thế tiểu cô nương mới tung tăng bỏ mặc Lâm Phong mà chạy đi.
“ Hai người này, không khác gì mấy trong nguyên tác a”. Nhìn lấy bóng lưng của Tử Nghiên, hắn chỉ thầm nói rồi bản thân cũng bay đến khu rừng trúc kia.
Bên trong khu rừng có một bộ bàn ghế đá, Lâm Phong ngồi đó rót ra một cốc nước trà mà chậm rãi thưởng thức cùng hưởng thụ những làn gió luôn nhẹ thổi bên trong rừng trúc.
“ Hiện tại nguy cơ về Vụ Hộ Pháp cùng Hàn Phong đã biến mất, tên Thiết Hộ Pháp kia hiện tại có thể đang ở Xuất Vân đế quốc hoặc Lạc Nhạn đế quốc như vậy cũng không cần quá lo đến”.
“ Bây giờ chỉ cần chờ đến việc xây dựng xong công hội luyện dược sư, ta sẽ bắt đầu đem Phong thành dần trở thành nơi buôn bán trao đổi đan dược lớn nhất Hắc Giác Vực”.
“ Như vậy là khoảng thời gian này sẽ vô cùng rảnh rỗi, dù sao nếu vòng xoay vận hành tại nơi đây không có thay đổi gì nhiều cũng không có thể lực nào hiện tại đi trêu chọc hắn làm gì”.
“ Được vậy thì quyết định ngày mai tiến đến Già Nam học viện tham quan một chút mới được”.
“ Nếu theo suy đoán hiện tại thì thời gian cốt truyện đã bắt đầu vào mấy tháng trước rồi, tên Tiêu Viêm chắc cũng đang sống khá thoải mái a, làm sao ta cảm thấy mình giống như dọn đường cho hắn vậy không biết ”.
Đưa mắt nhìn ngắm phong cảnh xung quanh, Lâm Phong mới suy tính một chút tình huống hiện tại của mình.
Nhưng có một điều mà Lâm Phong không biết là Tiêu Viêm và Huân Nhi đã đến Già Nam học tập, nó hoàn toàn khác cốt truyện và Tiêu Viêm thực lực cũng đạt đến Đấu Sư không còn là mười lăm tuổi ba đoạn đấu khí nữa.
Sáng hôm sau, Lâm Phong sau khi an bài sự vụ ở Phong thành xong thì cùng Tử Nghiên đi đến Già Nam học viện.
“ Hừ, vừa mới rời đi có một ngày, ngươi lại bắt ta trở về đó thật khó chịu”. Phi hành trên không Tử Nghiên phồng má của mình ra mà than vãn.
“ Ai bảo tiểu muội muội ngươi kể chuyện của chúng ta ra làm gì”. Thấy biểu hiện của tiểu cô nương, Lâm phong chỉ là cười cười nói ra.
“ Chán c·hết đi được”. Khẽ thở dài, tiểu cô nương chỉ đành chấp nhận mà tiếp tục phi hành dẫn đường cho Lâm Phong.
Hơn nữa ngày thời gian thì cuối cùng cả hai cũng đi tới được Hòa Bình trấn, đây cũng là nơi đầu tiên bước qua nếu muốn đến Già Nam học viện.
Đương nhiên Lâm Phong có thể đi từ nhiều đường khác nhau nhưng đó thể hiện ý định xâm nhập và muốn gây chiến, còn lần này hắn đến tham quan nên cứ theo trình tự.
Đưa mắt nhìn đến bên phải cửa trấn, cách nơi đó không xa là một cây đại thụ màu tối đen, tán cây vươn ra bốn phương tám hướng,
“ Đây là Tử Linh Thụ sao”. Nhìn đến thứ đó, Lâm Phong cũng biết nó là gì mà khẽ nói.
Nhiều người từng trải qua thời gian dài trong Hắc Giác vực không thể nào quên được trận huyết chiến giữa Hắc Giác vực và Già Nam học viện.
Nguyên nhân dẫn đến cuộc chiến đẫm máu đó không còn được nhiều người tìm hiểu, nhưng điều mà họ nhớ mãi là sau trận chiến, t·hi t·hể của hai Đấu Vương và một Đấu Hoàng đã bị treo lên cây Tử Linh thụ vĩnh viễn bị treo trên đó vì vậy thanh danh của nó cũng nổi không kém.
“ Đến rồi, chúng ta vào thôi”. Đáp xuống trước trấn nhỏ, Tử Nghiên đi ở phía trước mà nói.
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn quanh ngã tư đường của thị trấn nhỏ, trên con phố, dòng người qua lại tấp nập, hai bên đường là những quán nhỏ bán đủ loại hàng hóa.
Những đứa trẻ con chạy nhảy, đùa giỡn vui vẻ ở ngã tư đường, tạo nên một bầu không khí yên bình và hòa hợp.
Khung cảnh này hoàn toàn trái ngược với sự hỗn loạn và nguy hiểm của Hắc Giác vực, đương nhiên tại Phong thành của hắn hiện tại cũng không có khác gì so với nơi đây.
Lúc này, chợt có hơn mười đạo thân ảnh xuất hiện trước trước hai người, ánh mắt tên trung niên đảo qua hắc y nhân một lượt nhàn nhạt nói: “ Nếu là người tiến vào Hòa Bình trấn, phải khai báo ra thân phận, danh tính, nếu không sẽ trực tiếp bị đuổi ra ngoài”.
“ Bộ các ngươi còn không biết mặt bản cô nương đây, còn phải khai báo sao, tin ta tặng cho mỗi người một đấm không”. Tử Nghiên tâm trạng đã không có vui vẻ, lần này bị chặn lại trên mặt tức giận mà nói, nắm đấm đã đưa ra phía trước.
“ Tử Nghiên sư tỷ bớt giận bớt giận, bởi vì người cô dẫn đến có phần lạ mặt, ta cũng chỉ có thể làm theo quy tắc mà thôi a”. Bị hành động của nàng dọa sợ, mười tên ngoài sau không tự chủ mà lui lại chỉ còn có tên trung niên vẻ mặt khổ sở giải thích.
Bọn hắn là người nội môn làm sao không biết được thân phận cùng thực lực của nàng.
“ Hắn là người đại trưởng lão mời đến làm khách các người còn định hỏi thêm nữa sao?”. Tử Nghiên vẻ mặt vẫn khó chịu mà nói.
“ Nhưng mà ...”. Tên trung niên khó xử ấp úng, thấy vậy Tử Nghiên định đấm ra một quyền thì Lâm Phong tiến lên, tay sờ sờ đầu của nàng mà nói: “ Được rồi, ta tên Lạc Phong, người ở Hắc Giác vực gọi ta là Dược Hoàng”.
“ Hứ, tha cho bọn ngươi”. Bị Lâm Phong cản lại, Từ Nghiên phồng má khoanh tay trước ngực xoay chỗ khác hừ lạnh một tiếng.
“ Ra là Dược Hoàng tiền bối, là bọn ta thất lẽ, mong ngài bỏ qua mời hai người lên ma thú phi hành nó sẽ đưa cả hai đi vào Già Nam”. Nghe được danh tính của hắc y nhân, đám chấp pháp đội kinh ngạc, thầm nghĩ thân phận như vậy mới dám sờ đầu Tử Nghiên sư tỷ a, nếu là bọn hắn không biết nguy hiểm đến mức nào đâu.
Tên trung niên lúc này huýt sáo một tiếng, một con ma thú phi hành khổng lồ bay tới, hắn đưa tay mời hai người tiến lên trên người nó.
0