Dưới tốc độ bay của ma thú phi hành sau khi qua một đêm đã đến được Già Nam thành, hôm qua hai người bọn hắn đến đây trời cũng đã về chiều, khoảng cách từ Hòa Bình trấn đến đây cũng có chút xa.
“ Dược Hoàng tiền bối cùng Tử Nghiên sư tỷ đã đến nơi, hai người chỉ có thể tự mình đi đến học viện, người của chấp pháp đội như chúng ta không thể rời khỏi Hòa Bình trấn quá lâu”.
“ À mà hôm nay có cuộc thi của ngoại viện tuyển vào nội viện, hai người có thể đến đó nhìn một chút, cáo từ”. Tên điều khiển ma thú sau khi cho nó đáp xuống bãi đậu thì hướng đến hai người ôm quyền nói .
“Hừ, ai thèm đến nơi đó làm gì”. Tử Nghiên b·ị b·ắt ngồi ma thú cả đêm vô cùng chán, vừa tới nơi tiểu cô nương này đã nhảy xuống vẻ mặt không vui nói.
“ Đi chúng ta tiến đến xem thử”. Nhưng Lâm Phong lại khác, không biết sao bản thân lại muốn đi đến đó nhìn một chút, hắn chỉ hơi cười cười mà sờ sờ đầu nàng nói.
“ Hừm, thật hết cách, không được sờ đầu ta”. Bị bàn tay của Lâm Phong xoa xoa làm tóc hơi bừa bộn, Tử Nghiên vẻ mặt khó chịu, phồng má ra mà nói.
Thế là dưới sự không tình nguyện của tiểu cô nương, thì sau thi đi qua một số tuyến đường của Già Nam thành cũng đến được ngoại môn học viện.
Ở cách đó không xa chính là một quảng trường khổng lồ hình tròn, ở xung quanh là những khán đài xếp thành từng tầng lên cao để có thể nhìn bao quát sân đấu ở chính giữa.
Lâm Phong cùng Tử Nghiên chậm rãi tiến vào quảng trường kia, hiện tại có vô số đệ tử cũng đang tiến vào bên trong nhằm theo dõi trận đấu mong muốn có thể học hỏi thu thêm một số điều bổ ích mình chưa biết.
Đương nhiên việc xuất hiện của Lâm Phong cũng làm cho đám đệ tử này chú ý tới, nhưng bọn hắn cảm nhận được một chút nguy hiểm phát ra từ hắc y nhân này vì vậy không có dám làm phiền.
Tử Nghiên thì nào có để mấy đệ tử này vào mắt, chỉ là tung tăng đi phía trước dẫn đường cho Lâm Phong vẻ mặt không vui chút nào.
Tiến vào bên trong quảng trường lập tức Lâm Phong cảm giác đang có bốn người đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn ngước mắt nhìn đến vị trí trung tâm nơi có bốn tên lão nhân râu tóc bạc trắng đang ngồi.
Hắn đôi mắt lóe lên một ngọn hỏa diễm trực tiếp nhìn đến bốn người này, nhất thời cả bốn tên lão nhân cảm giác thấy đôi mắt của mình nóng lên bất thường mới vội thu lại.
Khi thấy được ở trong đôi mắt của hắc y nhân lặng yên hiện ra một luồng hỏa diễm, bốn lão nhân đang ngồi trên ghế kia, đều không hẹn mà cùng cúi đầu phát ra một đạo thanh âm tràn ngập kinh dị
Một tên đeo kính một bên mắt mở miệng nói: " Người này là ai? đấu khí nóng bức đó thật quỷ dị, còn tiểu cô nương kia nàng ta cũng thật quen mắt a."
“ Còn ai khác ngoài Man Lực vương đứng đầu trong nội viện, làm sao tiểu cô nương này lại đến đây còn dắt người lạ này đến”. Một tên lão nhân áo bào tro ngồi kế bên nói ra, ai là trưởng lão hay đạo sư trong nội viện đều biết đến sự tinh nghịch của nàng.
“ Đi chúng ta xuống dưới tìm hiểu một chút”. Tên lão nhân này vừa nói xong thì đứng dậy.
“ Bốn người kia là ai a, ngồi được ở đó chắc địa vị không thấp”. Thu lại tầm mắt, Lâm Phong nhìn Tử Nghiên hỏi.
“ Tên có chiếc bụng to mặc áo bào tro kia là ngoại viện Phó viện trưởng Hổ Kiền, những người còn lại thì ta không có biết” Tử Nghiên nhìn một chút rồi nói, kỳ thực nàng làm gì quan tâm đến những tên này, chỉ là lão già này thường xuyên đến gặp Tô Thiên đại trưởng lão thì nàng mới biết.
“ Ta là Hổ Kiền phó viện trưởng ở ngoại môn, không biết danh tính của các hạ là gì, đến đây có việc gì không?”. Lúc này Hổ Kiền dẫn đầu đi đến trước hai người mà lên tiếng.
“ Hắn là Lạc Phong, được lão già Tô Thiên mới đến làm khách”. Tiểu cô nương tóc tím khi này đứng trước Lâm Phong mới nói.
“Lạc Phong dường như ta cảm thấy mình nghe qua ở đâu rồi thì phải”. Tên lão nhân nghe được danh tự này lẩm bẩm một chút sau đó vẻ mặt bất ngờ nói ra: “ Các hạ là người đánh chết tên Hàn Phong kia”.
Ba tên ngoài sau, khi nghe đến cái tên này cũng liền nhận ra thân phận của hắc y nhân,“ Hèn chi lực lượng linh hồn lại cường đại như thế”. Bọn hắn thầm cảm khái.
“ Đúng vậy, hôm nay đến đây chủ yếu tham quan một chút, không ngờ có cuộc thi đấu thấy hiếu kỳ nên nhờ tiểu muội muội này dẫn đến xem”. Lâm Phong lần nữa đưa tay sờ sờ đầu Tử Nghiên mà đáp lại.
“ Nếu các hạ có hứng thú, vậy có thể cùng chúng ta quan sát một chút, các trận đấu cũng sắp bắt đầu rồi”. Hổ Kiền vẻ mặt hơi mỉm cười nhẹ đưa tay mời hắn .
Một màn này diễn ra, đám đệ tử của Già Nam cũng chú ý đến, bọn hắn không hề biết thân phận của hắc y nhân này là gì mà khiến phó viện trưởng khách sáo như vậy nên rất là tò mò.
Lâm Phong gật đầu đáp ứng rồi cùng mấy người đến đến khán đài trung tâm, hắn được sắp một cái ghế ngay chính giữa bốn người Tử Nghiên thì ngồi trên đùi hắn mà hắn đan dược.
Bốn lão nhân thấy được cảnh này cũng là mộng bức, bọn hắn không hiểu tại sao cô nương quậy phá này bây giờ lại ngoan ngoãn như thế, lâu lâu những lão già này vẫn liếc mắt đến chiếc mặt nạ của Lâm Phong nhưng không nhìn ra được gì.
Làm sao có thể nhìn xuyên qua được khi thứ này chỉ bị nhìn thấu đối với người lớn hơn chủ sở hữu hai đại cảnh giới, tức là với thực lực Đấu Hoàng bát tinh của Lâm Phong thì ít nhất người kia là Đấu Tôn ngũ tin trở lên mới có thể làm được.
Theo quan sát những học viên đang tiến vào nơi đây, chợt Lâm Phong ánh mắt hơi mở to lên một chút bởi vì hắn thấy một đám người tiến vào kia có chút quen mắt.
“ Không ngờ tên đó vậy mà đã đến nơi đây thực lực cũng đạt đến Đấu Sư trung kì”. Nhìn đến một tên thiếu niên mặc áo bào đen khuôn mặt thanh tú đi cùng một vị thiếu nữ vô cùng xinh đẹp đang tiến vào quảng trường.
“ Ồ, Dược Hoàng các hạ quen biết với Tiêu Viêm sao?”. Bắt gặp hắc y nhân nhìn đến người thanh niên kia, Hổ Kiền mới tò mò hỏi.
“ Chỉ là cảm thấy hắn có chút quen mắt, nhìn qua thì thực lực cũng không tệ”. Lâm Phong nghe thế chỉ nhẹ lắc đầu nói, hắn đang nhìn vào chiếc nhẫn trên tay thiếu niên, muốn cảm ứng thử xem Dược lão có thức tỉnh chưa.
Nhưng lão nhân ẩn nắp cũng khá sâu, dù vậy hắn vẫn có thể cảm nhận được một chút năng lượng của Dị Hỏa còn sót lại một ít trên đó.
“ Ra vậy, đúng thật là thiên phú của người này rất nghịch thiên mới mười lăm tuổi a”. Lão nhân đưa ánh mắt hơi đục của mình nhìn xuống bên dưới mà tán thưởng.
Ở bên dưới, Tiêu Viêm đang đi đến chỗ khán đài để ngồi xuống, hắn đột nhiên cảm giác được có ai đó đang nhìn mình, theo cảm giác mà nhìn lên chỗ khán đài trung tâm.
Thế là ánh mắt của hai bên nhìn thẳng vào đối phương, lập tức một cổ uy áp ẩn ẩn đè lên người Tiêu Viêm làm hắn nhẹ run lên.
“Có chuyện gì sao Tiêu Viêm ca ca?”. Đi bên cạnh, Huân Nhi thấy biểu hiện kì lạ của Tiêm Viêm mới tò mò hỏi.
“ Không có gì, chỉ là thấy người kia có hơi lạ mặt”. Khiếp sợ mà thu lại ánh mắt, người thanh niên lắc đầu nhìn thanh y thiếu nữ nhẹ nói.
Nghe nói vậy, Huân Nhi cũng theo đó mà nhìn đến hắc y nhân, ánh mắt cũng lóe lên một tia dò xét nhưng không phát hiện ra thứ gì, nàng mới khẽ mỉm cười nói với Tiêu Viêm.
“ Kệ đi, chúng ta mau tìm chỗ ngồi, một lát còn phải thi đấu nữa”. Mặc dù bên ngoài nàng nói như thế nhưng trong lòng đã thầm ghim người này.
0