“ Ra là như vậy”. Lão nhân nhàn nhạt nhìn đến hắc y nhân nhẹ nói.
“ Đại trưởng lão, hay là chúng ta làm một giao dịch đi”. Đột nhiên lúc này, Lâm Phong hướng lão nhân nói ra một câu.
“ Ồ, giao dịch gì nói lão phu nghe thử xem”. Nghe được câu này của hắn, Tô Thiên vẻ mặt có chút hiếu kỳ mà hỏi.
“ Ở bên cạnh Phong thành có một khu rừng khá lớn, về sau ngài có thể cho đám đệ tử nội viện tới đó lịch luyện mà không sợ bị thế lực khác quấy phá.”
“ Ngược lại, sau này mỗi khi Thiên Phần Luyện Khí tháp mở ra, ngài cho ta vào đó cảm nhận một chút hỏa diễm nổi tiếng Già Nam học viện là được, không biết Đại trưởng lão thấy sao”. Ánh mắt nhìn vào lão nhân, Lâm Phong chậm trãi nói ra.
“ Cái này,..” Tô Thiên sau khi nghe được điều kiện này, có hơi chưa quyết định được.
Thiên Phần Luyện Khí tháp chỉ cho người bên trong Già Nam học viện sử dụng, nếu cho người ngoài tiến vào rất dễ bị phát hiện bí mật của nó.
Nhưng việc cho các đệ tử đi lịch luyện ở nơi khác cũng rất tốt, dưới sự bảo hộ của Phong thành, đám đệ tử an toàn cũng được nâng lên rất nhiều.
Hiện tại mỗi khi đệ tử được đạo sư hay trưởng lão đưa ra ngoài lịch luyện đều bị các thế lực ở Hắc Giác Vực như Ma Viêm cốc, Huyết tông,.. giở trò, người làm Đại trưởng lão như hắn cũng là lo không ít.
“ Không sao, chuyện này Đại trưởng lão có thể từ từ suy nghĩ, ta không có gấp” Nhìn thấy dáng vẻ có phần trầm tư suy nghĩ của lão nhân, Lâm Phong nhẹ nói, hắn dám chắc chắc Tô Thiên sẽ đồng ý chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
“ Được, chờ sau khi cuộc thi tuyển đệ tử vào nội viện kết thúc, ta sẽ đưa ra câu trả lời của mình”.
Sau đó cả hai nói chuyện thêm một chút nữa thì Lâm Phong cũng rời đi với Tử Nghiên, hắn nghe ra trong cuộc trò chuyện cùng với mình vị này chủ yếu muốn biết dò xem dã tâm của hắn là gì, có giống với Hàn Phong hay không.
“ Người này, tâm cơ cũng khá sâu a”. Đưa ánh mắt hơi đục của mình nhìn vào bóng lưng của hắc y nhân, lão nhân khẽ nói, Tô Thiên sau một lúc trò chuyện vậy mà không thu được quá nhiều về người này.
“ Lạc Phong sau ngươi phải nói dối việc bề ngoài của mình với lão già kia a”. Tung tăng từng bước ở phía trước Tử Nghiên hiếu kỳ hỏi.
“ Ta không muốn người khác biết quá nhiều về thân phận cũng như vẻ ngoài của mình, ngươi không được nói bậy bạ có biết chưa, nếu như lộ ra bên ngoài thì giao kèo giữa chúng ta chấm dứt”. Lâm Phong chỉ chậm rãi đáp.
“ Hừ, thần thần bí bí, ta biết rồi”. Nhắc đến giao kèo của mình, tiểu cô nương quay lại nhìn nhìn hắn, rồi mới đáp ứng, nàng hiện tại đã mê hương vị của đan dược rồi nếu quay lại ăn dược liệu như lúc trước thật không biết phải làm sao.
“ Vậy mới ngoan chứ”. Thấy biểu hiện của nàng, Lâm Phong hơi cười tay sờ sờ đầu nàng nói.
“ Chỉ biết bắt nạt ta, sau ngươi không làm vậy với Thải Lân tỷ đi “. Hai tay để lên đầu che lại, Tử Nghiên chạy nhanh ra phía trước lè lưỡi trêu hắn nói.
“ Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ cô ấy sao, nếu như không phải vì biến thành Thất Thải Thôn Thiên Mãng ta đã sớm đặt dưới thân rồi” Nghe được nàng nói, khóe miệng Lâm Phong hơi giật giật, rồi nói lại.
“ Ồ vậy sao!”. Đột nhiên lúc này một âm thanh nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo truyền vào tai của hắn.
“ Ách, ta chỉ là nói giỡn thôi a nữ vương bệ hạ, haha”. Bị giật mình một tiếng, Lâm Phong vội giải thích.
“ Nha đầu chết tiệt này”. Nhìn thấy phía trước Tử Nghiên đang nhìn mình mà bụm miệng cười rồi chạy đi, hắn vội đuổi theo.
Vài ngày sau, đứng ở trên dãy núi ngăn cách giữa nội viện và khu rừng, Lâm Phong, Tử Nghiên, Tô Thiên và một số trưởng lão khác đang quan sát cuộc thi săn hỏa năng.
“ Về điều kiện mà ngươi nói lần trước ta đồng ý”. Ánh mắt vẫn nhìn về phía khu rừng quan sát đám đệ tử, Tô Thiên nhàn nhạt nói ra, hắn sau khi quan sát được tiềm lực của đám tân sinh nên mới đưa ra quyết định này.
Chất lượng của tân sinh đợt này tuyển vào nội viện tốt như vậy, do đó việc cho bọn hắn môi trường tu luyện tốt một chút cũng là đương nhiên.
“ Cứ quyết định như vậy”. Đứng ở một bên Lâm phong nghe được câu nói này trong lòng nhảy lên cao hứng, hắn muốn tiến vào nơi đó chủ yếu quan sát động tĩnh của Vẫn Lạc Tâm Viêm.
“ Ngày mai cũng là lúc Thiên Phần Luyện Khí tháp mở ra, ngươi cũng đến đi”. Lão nhân lúc này nói tiếp.
“ Được”. Nhẹ gật đầu một cái, Lâm Phong trong lòng có phần mong chờ, trong khi ánh mắt đang nhìn về phía xa nơi đội ngũ của Tiêu Viêm đang cùng nhau di chuyển dần dần về đích.
Đến buổi chiều, sau trận chiến kịch tính với các đội được cử ra của nội viện, thì nhóm người của Tiêu Viêm Huân Nhi dù có hơi chật vật nhưng đã vượt qua được.
Gặp Tô Thiên đại trưởng lão dắt đám đệ tử mới này đi nhận chỗ ở, Lâm Phong không có hứng thú mà trở lại căn phòng được sắp xếp cho hắn, cô nàng Tử Nghiên chán cảnh ngồi yên một chỗ mà đã cùng Mỹ Đỗ Toa sớm đi ra bên ngoài chơi, nói là tìm dược liệu thì đúng hơn.
“ Các hạ theo ta mấy ngày nay rồi không chán sao?”. Đứng ngay trước cửa phòng, Lâm Phong không có đẩy cửa vào, hắn chỉ nhẹ buông ra một câu, sau đó một cỗ linh hồn lực lan tràn ra nơi đây.
“ Không hổ danh là cao cấp dược sư, ta đã dùng bí pháp ẩn giấu đi mình ngay cả Đấu Tông cũng khó nhận ra vậy mà ngươi có thể thấy được”. Lời nói của Lâm Phong vừa dứt, một đám khói đen cấp tốc tụ lại hóa thành một hắc bào nhân, hắn gương mặt già nua, hơi cười lên tán thưởng.
“ Lăng Ảnh các hạ theo dõi ta là mệnh lệnh của tiểu thư Cổ tộc đúng không”. Lâm Phong lúc này xoay người nhìn đến lão nhân mới xuất hiện này, nhạn nhạt nói.
“ Làm sao ngươi biết được, rốt cuộc các hạ là người của thế lực nào!” Lăng Ảnh một mặt mộng bức, ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn hắc y nhân này, hắn không ngờ đối phương vậy mà biết hết thân phận của mình cùng tiểu thư.
“ Haha, chuyện đó không quan trọng, quay về nói với tiểu thư của ông rằng ta chỉ hiếu kỳ với tên tiểu tử Tiêu Viêm đó một chút mà thôi, không cần phải cẩn trọng như thế, chỉ cần hắn không động chạm đến ta là được”. Nhẹ lắc đầu một cái, trên tay Lâm Phong đã ngưng tụ một ngọn lửa màu hắc lam rồi ném đến Lăng Ảnh.
Bị đối phương đột ngột tấn công, tay hắn phất lên một cái lập tức hai ba cái bóng đen từ sau hắn xuất xa, bọn hắn trên tay cầm một lưỡi đao mà phóng đến cầu lửa ngăn cản.
“ Ầm” Một tiếng nổ nhỏ trong sân vang lên, ngay khi khói bụi tán đi thì bóng dáng của Lăng Ảnh cũng biến mất tại chỗ kia.
“ Những lời đó của các hạ ta sẽ thông tri với tiểu thư, nếu ngươi đã biết thân phận của chúng ta vậy tốt nhất đừng làm gì quá đáng, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường” Trên bầu trời vang vọng thanh âm già nua nhưng rất âm trầm.
Lâm Phong lúc này cũng không quá để ý đến, mà đẩy cửa tiến vào trong gian phòng của mình, mục đích hắn nói ra như vậy chủ yếu cho cô nàng Huân Nhi kia phải tò mò và suy nghĩ về thân phận của hắn và cũng để nàng ta bớt manh động lại.
Lúc này cũng tại bên trong nội viện nhưng ở một nơi nào đó, một bóng dáng thiếu nữ đứng nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt phức tạp.
“ Lăng lão, chuyện khi nảy là thật, người đó vậy mà biết thân phận của chúng ta?’. Giọng nói có mấy phần nhẹ nhàng mà phát ra.
“ Bẩm tiểu thư, đúng thật là như vậy, hắn chỉ đích danh tiểu thư là người của Cổ tộc”. Lăng Ảnh khi này đang quỳ một chân phía sau mà bẩm báo lại những sự việc vừa rồi.
0