“ Theo lão phu quan sát vài ngày nay thì người này chính là người đã đ·ánh c·hết Hàn Phong mấy tháng trước, bây giờ đang làm chủ một nơi gọi là Phong thành”.
“ Ta đã biết, Lăng lão tạm thời lui đi”. Nét mặt của thiếu nữ xinh đẹp có chút thay đổi, nàng nhẹ nói với bóng đen phía sau.
“ Lão phu cáo lui”. Lăng Ảnh nhẹ gật đầu một cái, thân thể dần dần tan biến bên trong góc tối.
“ Biết cả thân phận của ta luôn sao, người này thân phận rốt cuộc là của gia tộc nào”. Nhẹ ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, Huân Nhi ánh mắt có hơi phức tạp.
Cho đến giờ chỉ có hai người mà nàng tò mò nhất, một chính là người mà nàng gặp tại Nạp Lan gia Lâm Phong vào mấy năm trước, hai chính là người tên Lạc Phong này.
“ Lâm Phong ... Lạc Phong” Lẩm bẩm hai từ này, đột nhiên con ngươi của người thiếu nữ lóe lên một cái.
Sáng hôm sau, Lâm Phong cùng Tử Nghiên và Đại trưởng lão Tô Thiên cùng phi hành đến Thiên Phần Luyện Khí tháp, nhìn xuống bên dưới lúc này đám đệ tử cũng theo từng đoàn mà đi đến đó.
Ở trước hắc tháp kia cũng đã có rất nhiều đệ tử đến xếp hàng theo từng thế lực bọn hắn đã gia nhập bên trong nội viện và người đang đứng đầu chính là môn chủ.“
Chờ sau khi mở tháp, tiểu nha đầu này sẽ dần ngươi đến phòng tu luyện của nàng ngươi cứ ở đó mà cảm nhận”.Hơi nhìn qua Lâm Phong, Tô Thiên nhàn nhạt nói.
“ Được”. Đáp ứng một tiếng, hiện tại ánh mắt của hắn đang nhìn về Huân Nhi, nàng cùng Tiêu Viêm và đám đệ tử mới tiến vào nội môn cũng sắp thành một hàng mà chuẩn bị trải nghiệm việc tu luyện bên trong tháp.
Bắt gặp ánh mắt của đối phương nhìn mình, Huân Nhi cũng không có tránh đi mà trực tiếp nhìn thẳng, Lâm Phong không hiểu bên trong con ngươi của nàng làm sao có chút tự tin.
“ Đông - Mở tháp” Tiếng chuông cổ xưa lúc này đột ngột vang lên, làm hai ngươi cũng thu lại tầm mắt của mình, Đại trưởng lão lúc này phất tay nói.
Cánh cửa lớn màu đen đang đóng chặt kia liền hé ra sau đó hoàn toàn bật mở, nhất thời một cổ hơi thở nóng cháy tuôn ra bên ngoài, cấp tốc đem nhiệt độ phía ngoài tháp làm cho thay đổi.
“ Đi thôi nha đầu”. Tay Lâm Phong khẽ sờ sờ đầu của Tử Nghiên mà nói.
“ Hừ, biết rồi, biết rồi theo ta”. Tiểu cô nương vẻ mặt có hơi khó chịu với hành động của Lâm Phong nhưng không có phản kháng mà đáp xuống đi vào bên trong.
Nàng là người đứng đầu cường bảng cho nên lúc trước đã được xếp cho căn phòng số một ở sâu bên dưới tháp, vì vậy đường đi rất là quen thuộc, thấy nàng như vậy hắn cũng chỉ cười cười mà cũng đi theo vào.
Ở bên ngoài một chút, đám đệ tử khi thấy người hắc y nhân vậy mà được đặc cách vào trước cũng không có huyên náo gì, chỉ là thầm dò xem thân phận của người này.
Dù sao nơi đây còn có Tô Thiên đại trưởng lão đang đạp không mà đứng, bọn hắn nào dám ồn ào, theo như quy định khi nào có lệnh thì mới được tiến vào.
Lúc này cũng ở ngoài đó, nếu như Lâm Phong để ý một chút thì hắn sẽ nhận ra ba người cũng có liên quan đến Tiêu Viêm khá nhiều.
Đó chính là Lâm Tu Nhai, Liễu Kình và Hàn Nguyệt, bọn hắn đã sớm vào nội viện hơn một năm trước với thiên phú thực lực sớm đã thành lập thế lực cho mình và đang không ngừng lớn mạnh bên trong nội viện.
“ Vào tháp”. Khi thấy hai người Lâm Phong đã tiến vào trong tháp trước, Tô Thiên mới hô lên thêm một lần nữa.
Thanh âm già nua lại vang lên, nó như báo hiệu làm cho mọi người đứng chờ sẵn cấp tốc di chuyển, nhất thời từng đạo bóng người không ngừng bay đến tới cửa tháp.
Về phần Lâm Phong, hắn sau khi tiến vào cả người liền dừng lại một chút, bởi vì lần đầu tiến vào nên đã bị tâm hỏa thiêu đốt còn Tử Nghiên nàng ta đã vô đây vô số lần nên rất quen thuộc do đó không có bị gì.
Khi này ở bên ngoài cửa đám đệ tử cũng đã tiến đến, mắt thấy hắc y nhân sau khi tiến vào liền sững người lại liền biết bị gì, chỉ có đám tân sinh như Tiêu Viêm mới không hiểu chuyện đang xảy ra.
“ Hàn Nguyệt ngươi lần đầu tiến vào có thể chịu được tâm hỏa thiêu đốt trong bao lâu?”. Đang đứng quan sát tình huống bên trong, một gã thiếu niên ước chừng hai mươi ba tuổi, thân mặc áo bào xanh, dung mạo tuấn tú nhìn sang bạch y thiếu nữ hỏi.
Mày liễu nhíu lại, Hàn Nguyệt trầm ngâm một chút nói:" Mười bảy phút, nhưng là trước khi đi vào tháp có người nhắc nhở ta."
“ Không biết người thần bí này có thể thoát khỏi tâm hỏa thiêu đốt hay không?”.
Người thiếu niên này chính là Lâm Tu Nhai, hắn vẻ mặt có phần hiếu kỳ mà nói, ánh mắt cũng có nhìn đến tiểu cô nương tóc tím nhưng không dám nói gì đến, ở trong nội viện từng bị tiểu nãi nãi này đánh cho tối tăm mặt mũi nên là rất sợ nàng.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của đám người hắc y nhân vừa tiến vào liền bị khựng lại nhưng chưa đầy năm giây đã có thể bước đi tiếp tục.
“ Cái gì, tốc độ này cũng quá là nhanh đi!”. Mấy tên thủ lĩnh của các thế lực bên trong nội viện chứng kiến một màn này trong lòng kinh hãi.
Bời vì nếu như lần đầu tiến vào mà có thể hóa giải tâm hỏa nhanh như vậy chỉ có hai phương án nghĩ tới, một là người này biết cách hóa giải tâm hỏa giống như bọn hắn nhưng điều đó là không thể nào, bởi vì dù có nhắc nhở trước nhưng muốn hóa giải ngay trong lần đầu tiếp xúc là không khả thi.
Cho nên bọn hắn liền nghĩ tới phương án thứ hai đó là người này thực lực đã vượt xa năng lượng của tâm hỏa mà đem nó dễ dàng áp chế đi.
Nhất thời bọn hắn lại bắt đầu đoán mò về tu vi của vị hắc y nhân này, khi lần đầu tiến vào nơi đây cho dù là Đấu Vương đỉnh phong cường giả cũng mất ít nhất vài phút để vượt qua được.
Ở bên ngoài, Tô Thiên đại trưởng lão vốn muốn ở lại một chút xem biểu hiện của Lâm Phong nhưng không ngoài dự đoán người này dễ dàng tiến vào.
“ Oa, Lạc Phong ngươi vậy mà dễ dàng đi vào như vậy”. Nhìn thấy biểu hiện của hắn, tiểu cô nương mở miệng khen ngợi.
“ Đi chúng ta xuống tầng dưới”. Từng bước tiến đến Tử Nghiên đang kinh ngạc nhìn mình, Lâm Phong bình tĩnh nói.
Hắn đã cảm nhận được ba động của Vẫn Lạc Tâm Viêm ở sâu xuống dưới tòa tháp này, chỉ là đang ở tầng trên cùng nên nguồn năng lượng có chút yếu ớt.
Gặp bóng dáng của hai người biến mất, đám đệ tử lúc này mới nhao nhao mà tiến vào, tìm đến căn phòng quen thuộc mình hay tu luyện mà đi.
“Đi chúng ta cùng tiến vào xem thử”. Tiêu Viêm dẫn đầu đám tân sinh, khẽ vung tay ra hiệu cho mọi người cùng vào.
“ Ừm”. Huân nhi cùng đám người phía sau nhẹ gật đầu, rồi tiến vào bên trong.
Ngay khi Tiêu Viêm vừa bước chân qua cửa tháp để đi vào, cơ thể liền đột ngột dừng lại, trên khuôn mặt thanh tú trở nên đỏ rực như than hồng, và từ cơ thể từ từ phát ra một làn khói trắng mỏng, kèm theo âm thanh xèo xèo như thịt nướng trên lửa, ngay cả Huân Nhi cùng mấy người khác cũng không khác hắn là bao.
“ Lão sư chuyện này là như thế nào a?” Bị khựng người tại một chỗ, Tiêu Viêm trong tâm khẽ động.
“ Vô hình hỏa diễm, vô thanh vô tức mà tiến vào cơ thể, đây đích xác chính là Vẫn Lạc Tâm Viêm”. Dược lão sau khi cả nhận kỹ càn một lần liền kinh hỉ mà nói ra.
"Vẫn Lạc Tâm Viêm!" Tâm thần đột nhiên chấn động, trong phút chốc, Tiêu Viêm cơ hồ khó có thể kiềm chế được cảm xúc kích động của mình.
“ Ngươi chớ vui mừng thứ này không phải là bản thể của nó, chúng chỉ là một chút năng lượng phóng ra từ Vẫn Lạc Tâm Viêm mà thôi”. Dược lão cắt ngang vẻ vui mừng của đệ tử mình mà trầm giọng nói.
0