“ Tại sao năng lượng bên trong tháp lại trở nên cường hãn hơn rất nhiều?”. Đang ngồi bên trong phòng tu luyện, Tiêu Viêm đột nhiên cảm thấy cả tòa tháp đang rung chuyển, vẻ mặt hơi kinh hãi nói.
Đương nhiên không chỉ có mình hắn cảm nhận được, tất cả mọi người ở tại đây đều nhận ra được điều bất thường này.
“ Tất cả các học viên trong tháp, trong mười phút thời gian lập tức ly khai khỏi Thiên Phần Luyện Khí tháp”.
Đúng lúc mọi người đang không hiểu xảy ra chuyện gì thì không biết từ nơi nào đó truyền đến một thanh âm già nua, nó vang vọng khắp các ngóc ngách tại nơi này.
“ Ta cũng cảm thấy nguồn năng lượng ở bên dưới ngày càng tăng lên, ngươi mau cùng nhóm người rời đi”. Dược lão sau khi dùng linh hồn lực dò xét trong phút chốc cũng đối với đồ đệ mình nhắc nhở.
“ Mọi người chúng ta nhanh chóng rời khỏi”. Tiêu Viêm nghe sư phụ mình nói thì nhanh chóng đứng người dậy, tay rút ra hỏa tinh tạp đang gắn trên bục đá mà hướng các tân sinh nhẹ hô.
“ Huân Nhi hai ta cũng nên đi thôi”. Sau khi thấy nhóm người trong phòng chạy ra ngoài cửa, Tiêu Viêm nhìn sang thiếu nữ, chụp lấy tay nhỏ của nàng mà kéo đi.
“ n”. Bị hành động bất ngờ của Tiêu Viêm làm cho xấu hổ, Huân Nhi chỉ khẽ gật đầu rồi cứ để hắn kéo mình đi.
“ Sư phụ chuyện này là thế nào a?”. Trên đường di chuyển ra khỏi tháp, Tiêu Viêm nhẹ hướng Dược lão hỏi.
“ Ta cũng không rõ lắm, rất có thể Vẫn Lạc Tâm Viêm đang bị nhốt ngay tại bên dưới tòa tháp này”.
“ Ngươi cũng biết Dị hỏa đều gần như có linh tính, nào chịu bị người khác giam cầm, theo tình hình này nó đang vùng vẫy mà cố gắng thoát khỏi nơi đây”. Dược lão sau khi ngẫm nghĩ một chút rồi nói ra.
“ Ngươi cũng không cần quá lo lắng, nếu như nó b·ạo đ·ộng như vậy cũng không hẳn là chuyện xấu đối với chúng ta, cứ chờ đợi nó thoát ra rồi tìm cách bắt lấy là được”. Thấy nét mặt của đệ tử mình có hơi đổi, lão nhân nói tiếp.
Tiêu Viêm nghe thế khẽ gật đầu, tâm trạng vốn bình tĩnh của hắn bỗng trở nên gấp gáp hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, đây không phải là lúc để suy nghĩ, bởi năng lượng hỗn loạn trong tháp đã không còn thích hợp cho việc tu luyện.
Bản thân cần phải rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không trong trường hợp có thêm một biến cố nào khác xảy ra và cuốn mình vào, thì không còn gì để nói.
Tiêu Viêm nghe đến cơ hội thu phục Dị hỏa, tâm trạng rất là mong đợi dù gì từ khi tiếp nhận Phần Quyết đến giờ trên người hắn chỉ có một loại thú hỏa tên là Bạch Ngân Diễm.
Loại thú hỏa này là vào đoạn thời gian còn ở ngoại viện, hắn sau khi được Dược lão dẫn đi lịch luyện vào một khu rừng không quá xa Hòa Bình trấn mà vô tình gặp được.
Tiêu Viêm lúc đó mục đích chỉ là tìm thêm chút dược liệu, may mắn gặp một gốc dược liệu quý khi vừa hái xong thì không biết ở đâu ra một con Ngũ giai trung kỳ ma thú Bạch Ngân hổ.
Vì bị truy đuổi quá gắt gao, Tiêu Viêm nào có đánh lại khi này nhờ Dược lão ra tay mới g·iết được con ma thú này, càng may mắn hơn khi thu được hỏa diễm từ nó.
Nhờ điều đó mà sau khi đem thu phục đóa Thú hỏa này thực lực của hắn mới tiến lên từ Đấu Sư nhị tinh đến Đấu Sư lục tinh, và dựa vào đó để tiến được vào nội viện.
Hành lang lúc này khá là hỗn loạn, một số phòng tu luyện không ngừng mở cửa rồi một đám học viên mang vẻ mặt ngơ ngác chạy ra, sau đó nhìn nhau đôi mi nhíu chặt lại bởi vì loại tình huống này là lần đầu tiên bọn họ gặp phải.
Sau một lúc thì cuối cùng đám của Tiêu Viêm cũng chạy ra ngoài trước nhất bởi vì bọn hắn đang ở tầng gần phía trên, theo thời gian trôi qua thì đám của Hàn Nguyệt, Lâm Tu Nhai, Liễu Kình cũng lần lượt tiến ra, sau đó là đến Lâm Phong cùng Tử Nghiên.
“ Không gian khép kín, phong”. Nhìn thấy đám đệ tử đã hoàn toàn rời khỏi, lúc này hơn mười âm thanh già nua cùng nhau vang lên.
Tiếng hô vừa dứt, một cỗ năng lượng hùng hậu hiện ra, thế rồi tại mảnh không gian đó hình thành một mảnh lưới ánh sáng đa sắc màu, vô hình hỏa diễm mạnh mẽ v·a c·hạm với lưới ánh sáng.
Hai bên giằng co với nhau một khoảng thời gian thì sau nửa canh giờ năng lượng cuồng bạo bên trong tháp giảm xuống từ từ rồi im ắng như bình thường.
“ Các đệ tử nghe đây, Thiên Phần Luyện Khí tháp sẽ tạm thời đóng cửa, ba ngày sau sẽ mở lại, bây giờ thì các ngươi trở về đi”.
Tô Thiên nhẹ lau một chút mồ hôi đọng trên trán rồi xoay người nhìn xuống đám học viên mà nói lớn sau đó nhẹ phất tay một cái.
Nghe được thông báo này, đám đệ tử có hơi tiếc nuối mà thở dài một cái rồi từng chầm chậm xoay người rời đi, dù sao vừa vào tu luyện được hơn nữa ngày đã rời khỏi, thật có chút tiếc nuối.
“ Đi thôi Tiêu Viêm ca ca, chúng ta cũng nên trở về ”. Huân Nhi sau khi tiến được một vài bước thì thấy Tiêu Viêm vẫn còn đứng ở tại chỗ mới khẽ thúc giục.
“ Ừm, được”. Nghe được âm thanh này, Tiêu Viêm mới vọi xoay người đáp ứng, trước khi rời đi hắn liếc về tòa tháp rồi đến hắc y nhân một thoáng thì mới chịu trở về.
“ Không biết vừa rồi là chuyện gì xảy ra”. Ở phía xa, Lâm Phong cùng Tử Nghiên vẫn đứng bên ngoài cửa tháp, hắn lúc này mới hướng Tô Thiên hỏi.
“ Không có gì đâu, dù sao đây cũng là năng lượng thiên địa mà thỉnh thoảng có b·ạo đ·ộng một chút, giống như núi lửa vậy”. Đại trưởng lão nghe hỏi, mới chậm rãi giải thích.
“ Là như thế a, vậy ta cũng xin phép rời đi, đa tạ đại trưởng lão thời gian qua chiếu cố, về sao khi có đoàn lịch luyện đến thì chỉ cần xuất ra thông tin xác nhận mình ở Già Nam là được”. Lâm Phong không hỏi nhiều, hắn giả vờ gật đầu xem như đã hiểu, rồi mới ôm quyền nói.
“ Được ta đã biết, Dược Hoàng đi thong thả”. Tô Thiên nghe thế cũng lịch sự mà đáp lại hắc y nhân.
“ Lạc Phong chờ ta với, ta cũng muốn đến Phong thành chơi, ở nơi này chán c·hết”. Mắt thấy hắc y nhân rời đi, Tử Nghiên vẻ mặt không thích liếc xéo Tô Thiên một cái rồi hướng phía trước đuổi theo.
“ Haizz, nha đầu này”. Bắt gặp biểu hiện của tiêu cô nương tóc tím, Tô Thiên chỉ lắc đầu than nhẹ, nếu hắn bắt nàng ở lại nơi này thì kho dược liệu sẽ bị phá sạch mất, với lại thấy nha đầu này cũng vui vẻ với hắc y nhân cho nên bản thân cũng không ngăn cản gì.
Lâm Phong một đường phi hành đi ra khỏi nội viện rồi lên người phi hành ma thú để quay trở lại Hòa Bình trấn.
“ Tiểu thư, người kia đã rời khỏi Già Nam học viện”. Lăng Ảnh sau khi nắm bắt tin tức thì cũng nhanh chóng báo cho tiểu thư của mình.
“ Ừm, Lăng lão sau này nên thường xuyên nghe tin tức của hắn ở Hắc Giác vực rồi báo lại cho ta”. Huân Nhi đang ngồi trong một cái đình viện, nàng âm thanh nhẹ nhàng nhưng không có cảm xúc gì phát ra.
“ Lão phu đã biết”. Gật đầu một cái, Lăng Ảnh lập tức biến mất, hắn không hiểu vì sao tiểu thư của mình lại chú ý đến người này như vậy.
“ Ta phải xem thử khuôn mặt đằng sau lớp mặt nạ đó có đúng như những gì ngươi nói”. Huân Nhi đưa mắt nhìn đến hồ nhỏ ở giữa đình viện mà lẩm bẩm, chuyện mà lúc trước Lâm Phong nói với Tô Thiên về việc mặt mình bị b·ỏng n·ặng, nàng cũng biết được.
0