0
Lúc này trên lưng ma thú phi hành, Lâm Phong cùng Tử Nghiên đang đứng phía hành lang mà nhìn ngắm phong cảnh xung quanh.
Nếu như hắn muốn phi hành cũng là được thôi nhưng đôi khi sống chậm lại một chút để quan sát mọi thứ một chút cũng không quá tệ.
Lâm Phong hơi nhìn sang bên cạnh, tiểu cô nương tóc tím thì lại đang chăm chú ăn đan dược không có vẻ gì là ngắm cảnh cả.
“ Tiểu muội muội, ngươi nhìn xem phong cảnh đẹp như thế mà cứ cắm mặt ăn đan dược a”. Nhẹ cười, hắn đưa tay xoa xoa đầu của nàng.
“ Hừ, nó có gì đẹp chứ, ta thà ăn đan dược để mau chóng lớn lên không tốt hơn sao”. Gạt tay Lâm Phong ra, Tử Nghiên chiếc miệng nhỏ của nàng hơi chu ra nói.
“ Ngươi thấy không, ngay cả tiểu Thôn Thiên Mãng còn biết ngắm cảnh nữa là” Hắn lấy tay sờ sờ vào đầu nhỏ của tiểu xà trên vai mình mà nói.
Vừa mới nhắc đến tiểu xà, bỗng trong mắt nó phát sáng lên không lâu sau cả người lóe lên một cái thì đã biến mất, thay vào đó một tuyệt sắc bóng hình xuất hiện kế bên Lâm Phong.
“ A, là Thải Lân tỷ!”. Thấy thân ảnh này, Tử Nghiên khuôn mặt vui vẻ nhẹ hô lên một cái rồi chạy đến ôm vào đôi chân trắng như ngọc kia.
Thải Lân thấy vậy cũng chỉ nhẹ sờ sờ đầu của tiểu cô nương, nhìn xuống nàng mà nhẹ mỉm cười.
“ Nhìn đủ sao?”. Sau đó như cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, nàng ngước lên đối với người thanh niên hỏi.
“ Mãi mãi cũng không đủ”. Lâm Phong cũng đã gỡ ra mặt nạ từ lâu, nghe hỏi như thế chỉ là khẽ lắc đầu, hơi cười nói.
“ Hừ, dẻo miệng”. Nghe người thanh niên đáp lại, Thải Lân hai tay khoanh trước ngực hừ lạnh một tiếng, rồi đối với Tử Nghiên nói: “ Muội muội ngươi nhớ kỹ, nam nhân trên đời chỉ toàn nói lời mật ngọt để dụ dỗ ngươi, không nên tin vào nó”.
“ n, ta đã biết Thải Lân tỷ, ta nhìn ra tên này rất là háo sắc không đúng phải gọi là đại háo sắc mới phải, lúc trước khi gặp Hàn Nguyệt một đệ tử trong nội viện đều nhìn người ta không chớp mắt”.
Tử Nghiên gật gật đầu, rồi đối với Thải Lân mách lẻo, khuôn mặt nàng đắc ý nhìn Lâm Phong, có tỷ tỷ ở đây thì không hề sợ hắn.
“ Ồ, còn có chuyện như vậy”. Nghe được những lời này của Tử Nghiên, ánh mắt của Thải Lân hơi lạnh lẽo mà nhìn đến người thanh niên.
“Nào có, nào có ta lúc đó chỉ là nhìn nàng thiên phú tu luyện cao, nên hơi tò mò về xuất thân mà thôi, haha”.
Bị nói trúng tim đen, Lâm Phong nhanh chóng biện hộ, ánh mắt trừng trừng nhìn đến Tử Nghiên, bị nhìn như thế tiểu cô nương vôi tránh núp ra phía sau.
“ Mấy ngày nay làm sao không thấy cô a”. Vội đem chuyện này đánh qua, Lâm Phong đối Thải Lân hỏi.
“ Ta lúc đó cần tích tụ năng lượng, bây giờ chỉ việc đợi Thôn Thiên Mãng làm như vậy nữa là có thể hoàn toàn dung hợp hai linh hồn lại”. Nữ nhân xinh đẹp liếc hắn một cái rồi xoay người nhìn ra phía ngoài, chậm rãi nói.
“ Vậy là sắp không còn gặp được tiểu xà dễ thương kia rồi sao”. Lâm Phong lúc này hơi ra vẻ tiếc nuối, thở dài nói.
“ Muốn gặp như vậy thì ngươi tự đi mà tìm nó, bản vương không phải sủng vật của ngươi”. Nghe thấy thế, Mỹ Đỗ Toa vẻ mặt hơi khó chịu mà đối với Lâm Phong quát.
“ Ách, Thải Lân bớt giận a, đối với việc gặp tiểu xà thì ta lại muốn nhìn người thật hơn.”. Bắt gặp lấy thái độ của nàng, Lâm Phong mới tiến đến vừa nhẹ nói vừa định lợi dụng thời cơ kéo nàng vào người mình.
“ Ngươi làm cái gì!”. Thấy hành động bất thường của người thanh niên, Mỹ Đỗ Toa ánh mặt lại càng lạnh lẽo hơn, trên người đã lờ mờ xuất hiện uy áp.
“ Không có gì, không có gì chỉ là muốn đứng gần nữ vương bệ hạ một chút mà thôi”. Lâm Phong lúc này vội thu tay, gãi gãi đầu nói.
Khi này Tử Nghiên nhìn lấy dáng vẻ bị áp chế của Lâm Phong, một tay đem bịt miệng mình lại mà cười.
“ Đing, có một nhiệm vụ mới ban cho túc chủ: thành công chinh phục Mỹ Đỗ Toa”
“ Phần thưởng: Nhận được một lão bà nguy hiểm nhất Tây Bắc đại lục”.
Ngay lúc này bên trong não hải của Lâm phong đột ngột vang lên âm thanh máy móc, hắn nghe hết được hệ thống này cũng trêu tức mình, càng là tức giận muốn hộc máu.
“ Khốn kiếp, ngươi lặn mất tăm không thấy đâu bây giờ còn giở ra cái giọng đó, tức c·hết ta mà ”.Trong đầu lập tức mắng một tràng nhưng hệ thống lại im lặng mất biệt một lần nữa, đầu của Lâm Phong bây giờ gần như muốn nổ tung.
Chớp mắt một ngày thời gian trôi qua, ba người Lâm Phong cuối cùng cũng trở lại Phong thành.
Chuyến đi này bởi vì có Mỹ Đỗ Toa đồng hành cho nên Lâm Phong thường xuyên sử dụng một số từ ngữ thả thính ở kiếp trước mà bản thân học được mà chưa có cơ hội thực hành.
Tuy vậy dù có nói thể nào cũng bị nàng hoàn toàn đánh gãy, Lâm Phong chỉ là đắng chát lắc đầu, phải chi kiếp trước tự thân trải nghiệm sớm thì đâu có như bây giờ, thế nhưng hắn không biết trong một tích tắt khóe miệng của Mỹ Đỗ Toa nhẹ câu lên.
“ Lạc Phong ta muốn mua thứ đó nhìn qua rất là ngon a”. Đã tiến vào địa phận của Phong thành, thì Tử Nghiên nhìn xuống quầy hàng phía dưới chỉ chỉ.
“ Được vậy chúng ta xuống dưới”. Lâm Phong cũng theo đó nhìn xuống thì đây là một quầy kẹo đường, hắn gật đầu rồi cả ba người cùng hạ xuống.
Tử Nghiên nhanh tay mà chụp lấy một cây bỏ vào miệng nhai nhai, nét mặt trở nên thỏa mãn không thôi.
“ Thành chủ đại nhân!”. Đột nhiên bị hành động của tiểu cô nương làm cho bất ngờ, nhưng thấy bóng người hạ xuống ở phía sau tên chủ hàng lập tức thất kinh khom người cung kính nói.
“ Ừm, cây này của ngươi ta mua hết”. Lâm Phong nhẹ gật đầu, tay chỉ đến một cây rơm đang được gắn rất nhiều kẹo.
“ Không, không nếu ngài muốn thì cứ lấy đi, được thành chủ đại nhân chú ý đã là vinh hạnh của tiểu nhân”. Tên chủ quầy hàng lập tức xua xua tay nói ra.
“ Nào có như vậy, ta không phải dùng địa vị mà làm thế được, các ngươi cũng cần kiếm tiền “. Tay cầm bắt lấy cây rơm, Lâm Phong từ trong người ném ra một túi nhỏ kim tệ.
“ Đa tạ thành chủ đại nhân, ngài cùng thành chủ phu nhân đi thong thả”. Nhìn thấy túi kim tệ này, tên chủ trong lòng trở nên kinh hỉ bởi vì bấy nhiêu đó cũng dư sức mua cả quầy hàng nhỏ này của hắn, vì thế mà vội đối với hắc y nhân cùng xinh đẹp nữ nhân lần nữa hành lễ.
Tự nhiên nghe được lời này, Mỹ Đỗ Toa khuôn mặt trở nên kì quái mà quay lại nhìn tên chủ quầy.
Bị người nữ nhân mang theo phong thái cao cao tại thượng nhìn đến, làm cho hắn người không tự chủ mà run rẩy, hắn nào có biết mình nói sai điều gì, bởi vì theo hắn nghĩ nữ nhân xinh đẹp như vậy đi theo thành chủ thì còn gì khác là người của ngài ấy.
“ Được rồi, không nên chấp nhất với người không biết a”. Lâm Phong nghe tên này nói như thế trong lòng cũng là rất cao hứng nhưng lại giả bộ tiến đến Mỹ Đỗ Toa nhẹ nói.
Sau một chút thì nàng cũng thu lại tầm mắt của mình, tên chủ quầy khẽ thờ phào một hơi, sao đó hắn chỉ thấy hắc y nhân đưa ngón cái về phía mình, liền trở nên cao hứng.
“ Cô ăn thử thứ này đi, không tệ đâu”. Đưa tay rút ra một cây kẹo đường, đưa cho nàng, Lâm Phong nói, hắn nhớ trong nguyên tác Mỹ Đỗ Toa cũng từng ăn thứ này.
Hơi chần chừ một lát, nàng cũng đưa tay bắt lấy nó rồi đưa vào miệng mình cắn lấy một viên.
Đây là loại kẹo trái cây được người ta bao bọc lớp đường bên ngoài, mỗi cây sẽ có bốn viên, hắn nàng đem nó nuốt xuống Lâm Phong hỏi: “Không tệ chứ?”.
“ Ừm”. Nàng nhẹ ừm một tiếng, “ Lạc Phong mau đưa cho ta, cho ta”. Khi này đi ở ngoài trước tiểu cô nương đã đem cây kẹo nhanh chóng ăn sạch, vội chạy lại hắn mà hai tay dơ lên, Tử Nghiên cũng là lần đầu ăn thứ này vị ngọt của đường thật là hấp dẫn với nàng.
Hiện tại ở trên đường, đám người cũng đã chú ý đến sự xuất hiện của Lâm Phong, mỗi khi hắn đi qua bọn hắn đều cung kính chào một tiếng.
Bọn người này cũng tưởng nữ nhân xinh đẹp đi kế bên thành chủ là lão bà của hắn cũng thức thời hô lên thành chủ phu nhân.