Sự xuất hiện của người thanh niên cũng làm cho đám đệ tử chú ý đến, trong đó có một người mà Lâm Phong từng gặp đó là Hàn Nguyệt.
Không như những nữ sinh khác ánh mắt trở nên mê đắm trước vẻ ngoài của người thanh niên này, nàng chỉ nhìn đến một thoáng rồi tiếp tục chỉ đạo các sư muội của mình.
Nàng sau khi tiến vào nội viện hơn một năm cũng chưa có rời khỏi Già Nam mà lịch luyện, lần này vì đích thân đại trưởng lão nói sẽ dẫn một thế lực có uy danh bên trong nội viện để ra bên ngoài trải nghiệm.
Do thủ lĩnh của một số thế lực khác đang phải bế quan tìm cơ hội đột phá, chỉ duy nhất còn lại thế lực của nàng, nên cũng chấp nhận cơ hội này.
“Lại nhìn người ta, có tin ta về mách với Thải Lân tỷ không?”. Tử Nghiên và Lâm Phong đang ngồi tại một gốc mà quan sát đám nữ đệ tử chiến đấu với ma thú, khi này tiểu cô nương đang nhai nhai đan dược bắt gặp ánh mắt của hắn liền chu chu cái miệng nhỏ nói.
“ Hừ, chuyện lần trước ta chưa có tính sổ với nha đầu ngươi đâu”. Nghe thấy vậy, Lâm Phong gõ vào đầu của nàng một cái rồi nói.
“ Ngươi suốt ngày chỉ biết ăn hiếp ta” Hai tay che đầu nhỏ của mình, Tử Nghiên nhìn hắn u oán nói.
“ Lâm Phong tiểu tử, ngươi có khả năng thực chiến với ma thú không?”. Đứng ở phía xa, Tô Thiên hai tay chắp ở sau lưng khi nghe tiếng động bên này thì mới quay lại nhìn người thanh niên mà hỏi.
“ Không giấu gì đại trưởng lão, ta đã được sư phụ cho ra ngoài chiến đấu từ rất lâu”. Nghe được thanh âm già nua hướng đến mình, Lâm Phong vội đứng dậy mà đáp lại.
“ Không tệ, vậy ngươi ra tay chỉ bọn hắn một chút được chứ?” Nhẹ gật đầu tán thưởng, Tô Thiên vừa nói tay chỉ ra phía sau lưng mình.
Thấy vậy, Lâm Phong cũng là để ý đến động tĩnh ở phía sau, lúc này nhóm người của Hàn Nguyệt bao gồm bảy người, nàng là người có thực lực mạnh nhất ngũ tinh Đấu Linh, còn lại là hai Đại Đấu Sư và bốn Đấu Sư.
Tất cả đang tấn công vào con Ma Độc Hạt, nó là một con bọ cạp cao tầm ba mét, toàn thân đều là màu đen vô cùng gai gốc và quỷ dị hơn chính là hai cánh trên lưng có thể bay được.
Ma thú này là một con Tứ giai trung kỳ, bởi vì chưa có trải nghiệm thực chiến nhiều có nên nhóm của Hàn Nguyệt rất là vất vả trong việc hạ sát nó.
Với đội hình của nàng thì đối đầu với thứ này không quá chật vật nhưng Lâm Phong nhìn với tình hình hiện tại lại rất khác.
Cả đám người chỉ tập trung đánh vào phần phía trên con ma thú, trong khi đa phần những con ma thú có vẻ ngoài đồ sộ thì có lớp vỏ rất là cứng, hầu như nếu cùng cấp thì không thể làm tổn hại được.
“ Nếu đại trưởng lão đã nói vậy, tiểu tử cung kính không bằng tuân mệnh”. Thu lại tầm mắt, Lâm Phong gật đầu đáp ứng, rồi thân thể phi đến nơi đó.
Tô Thiên ánh mắt già nua chỉ nhìn theo bóng dáng người thanh niên, hắn làm vậy chủ yếu muốn xem trình độ của Lâm Phong, chứ nếu mình hoặc Tử Nghiên thì cũng có thể hướng dẫn cặn kẽ.
“ Các vị cô nương có thể tránh ra một chút, ta sẽ chỉ mọi người đánh với con ma thú này”. Thoắt một cái, Lâm Phong đã tiến đến chỗ đám người, hắn hơi mỉm cười nhẹ giọng nói.
“ Được, các muội chúng ta lui ra”. Hàn Nguyệt thân là thủ lĩnh, khi nghe hắn nói cũng khẽ gật đầu rồi ra hiệu cho các tên nữ tử khác, nàng cũng muốn xem thử người này làm được gì.
“ Vâng”. Đám nữ tử nghe được hỉ thị lập tức thu tay, tất cả đều nhảy lui về phía sau, ánh mắt mang theo hâm một mà nhìn đến bạch bào thanh niên.
“ Bởi vì đây là một ma thú có sức phòng thủ cao nên các cô không nên tấn công phân tán lên người nó vì như vậy vừa tốn sức mà không làm được tổn hại gì”.
Lúc này chỉ còn Lâm Phong là đứng gần con ma thú trước, hắn chỉ vào lớp vỏ màu đen vô cùng cứng cáp kia mà giải thích.
“Ầm”. Sau đó hắn lập tức tung ra một quyền đấm vào ngay thẳng đầu con ma thú một cái làm nó bay về phía sau nhưng cấp tốc Ma Độc Hạt liền đứng dậy.
“ Đấy các cô thấy chứ dù có đem nó đánh lui nhưng lại không có vết xước gì cả”. Chỉ tay đến chỗ mình vừa đấm vào Lâm Phong nói.
“ Đương nhiên còn có một cách phá hủy lớp vỏ cứng này”. Thấy ma thú gắt gao bò đến mình, Lâm Phong tay lần nữa giờ lên chuẩn bị xuất quyền.
Chỉ thấy con ma thú sử dụng hai chiếc chân trước như hai cái càng khổng lồ mà không ngừng tấn công vào người thanh niên.
“ Mọi người cũng nên để ý đến chiếc đuôi chứa độc của nó”. Đang tránh né sự tấn công, người thanh niên chỉ đến chiếc đuôi nhọn hoắt thỉnh thoảng chọt về phía mình.
Sau đó Lâm Phong nhẹ thở một hơi, tránh né đến chiếc càng to ở bên phải lập tức liên tục tung nhiều quyền vào cùng một chỗ.
Ba động vang ra ầm ầm, chỉ thấy trên chiếc càng cứng cáp kia dần dần hiện lên một vết nứt cấp tốc lan ra, theo một đấm cuối cùng thì chiếc càng bên phải của nó liền nổ tung.
Một dòng máu màu xanh tràn ra, ma thú cảm nhân được đau đớn mà rít lên mấy tiếng, rồi điên cuồng lao đến, dùng những gì mình có tấn công vào người thanh niên
“ Khi gặp một thứ cứng cáp chúng ta nên đánh vào một điểm duy nhất, khi đó sẽ dễ dàng tạo ra cơ hội, còn đây là điểm yếu của nó”.
Cặn kẽ hướng dẫn chúng nữ, Lâm Phong lúc này cả người tránh thoát chiếc chân còn lại của nó chụp đến mình rồi đến cái đuôi chứa đầy độc.
Sau cuối hắn thụt người xuống né đi chiếc hàm sắc nhọn của nó, rồi trượt đến dưới bụng của Ma Độc Hạt, một chưởng đánh vào phần dưới bụng.
Chưởng này mang theo kình khí đánh xuyên từ dưới bụng lên đến thẳng phía trên, ma thú chỉ kịp hét lên một tiếng, cả người lập tức nằm rợp xuống đất.
“ Chỉ có đơn giản như vậy thôi”. Nhảy thoát trước khi xác nó đè xuống mình, Lâm Phong phủi phủi vết bẩn trên người mình, nhìn đến chúng nữ nói.
“ Đơn giản như thế, vậy mà chúng ta mất cả buổi còn không hạ được”. Quan sát hết thảy một màn vừa rồi, một vài tên nữ đệ tử nhìn nhau cảm thán nói ra.
“ Vị công tử đó là ai a, thật đúng là soái khí, có thể đem so sánh được với học trưởng Lâm Tu Nhai a”. Nhìn đến người thanh niên ở phía xa, một cô nàng mang theo ánh mắt hâm mộ nói.
“ Vị bằng hữu này, đa tạ ngươi đã hướng dẫn cho chúng ta một số điều cần thiết này, ta là Hàn Nguyệt, hân hạnh làm quen”. Lúc này một người ngân y nữ tử tiến đến hắn, bàn tay thon dài như ngọc chìa ra nhẹ nói.
“ Xin chào, ta là Lâm Phong, rất vui được quen biết cô”. Lâm Phong cũng không nhanh không chậm nhẹ mỉm cười, vươn tay ra nắm vào bàn tay mềm mại kia của đối phương.
Khi này đám nữ đệ tử một mặt đều mộng bức, cảnh tượng này các nàng là lần đầu tiên thấy, bởi vì học tỷ của mình ở trong nội viện chưa từng chủ động muốn bắt tay với ai.
“ Vậy mọi người cứ tiếp tục đi, ta không làm phiền nữa, có dịp sẽ nói chuyện sau”. Sau vài giây thì Lâm Phong cũng chủ động thu tay, hơi cười rồi quay trở lại chỗ cũ.
“ Được”. Nhẹ nhìn theo bóng lưng của người thanh niên một cái, Hàn Nguyệt lúc này mới trở lại như cũ nhìn về đám sư muội của mình hô: “Được rồi, các muội đã nhớ hết những chỉ dẫn vừa rồi chứ, chúng ta tiếp tục”.
Khi trở về lại chỗ cũ Lâm Phong hướng Tô Thiên nói: “ Đại trưởng lão, tiểu tử làm vậy ngài vừa ý không?”.
0