Lâm Phong hiện tại đang ở trong phòng của mình, hắn cũng chán việc ngồi xem mấy người nữ tử kia đánh nhau với ma thú nên đã trở lại đây, chờ khi Tô Thiên xuất phát trở về thì mới đi theo.
Đi ra bên ngoài chính điện, hiện tại ở đó đang có hai thân ảnh bao gồm Mỹ Đỗ Toa và Tử Nghiên.
Đang nói chuyện vui vẻ với nhau, nhìn thấy bóng dáng của Lâm Phong, hai nữ mới dừng lại mà nhìn qua hắn.
“ Lâm Phong, ngươi thương thế đã khỏi chưa? hay để lần sau bản cô nương sẽ nhẹ tay một chút”. Tử Nghiên thấy hắn thì vội chạy ra phía sau Mỹ Đỗ Toa, lú chiếc đầu nhỏ ra mà nhìn hắn tinh nghịch hỏi.
“ Không ngờ, Lâm Phong ngươi cũng có ngày bị tiểu cô nương đánh cho thụ thương”. Đứng khoanh tay trước ngực chắn ở phía trước Tử Nghiên, Mỹ Đỗ Toa vẻ mặt có mấy phần trêu tức mà nói.
Nàng nghe Tử Nghiên kể lại hết mọi việc cũng như hắn đã cố tình lấy thân phận khác để hành sự cho nên cũng theo đó mà gọi Lâm Phong.
“ Nha đầu ngươi thật là, về sao không cho ngươi đan dược nữa”. Thấy tình hình như thế, Lâm Phong chỉ là lắc đầu thở dài một cái, ánh mắt nhìn đến tiểu cô nương mà nhẹ nhàng nói ra.
Khi nghe đến câu “ không cho ngươi đan dược” Tử Nghiên vẻ mặt từ đắc ý cấp tốc thay đổi, không có núp sau lưng Mỹ Đỗ Toa nữa mà vội chạy đến bên cạnh hắn.
“ Lâm Phong ca, ta biết lỗi rồi, đừng có cắt đan dược của ta mà nha nha”. Tay nhỏ bắt lấy ống tay áo của hắn, tiểu cô nương mang theo ủ rủ mà hối lỗi.
“ Về sau còn dám nói lung tung?”. Nhìn thấy biểu hiện của Tử Nghiên, Lâm Phong trong lòng có chút bật cười, bên ngoài vẫn lạnh lùng hỏi tiếp.
“ Không có, không có, ta không dám nữa”. Nghe thấy thế, tiểu cô nương liên tục lắc đầu qua lại mà nói.
“ Bỏ qua cho ngươi lần này”. Lúc này Lâm Phong mới trở lại dáng vẻ bình thường, tay sờ sờ đầu nhỏ của Tử Nghiên, lấy ra một chiếc bình ném cho nàng rồi mới đi đến chỗ của Mỹ Đỗ Toa.
“ Yay ye”. Cầm được bình đan dược, vẻ mặt của tiểu cô nương lần nữa xoay chuyển, đương nhiên Lâm Phong biết dáng vẻ vừa rồi của nàng chỉ là diễn mà thôi.
“ Dược liệu đã được vận chuyển, bây giờ chỉ còn chờ cá cắn câu nữa mà thôi”. Đến bên cạnh nữ nhân xinh đẹp, người thanh niên lên tiếng.
“ Ngươi có dám chắc chắn bọn hắn sẽ ra tay lần nữa? ta nghĩ chúng cũng không ngu ngốc mà đâm đầu vào, ”. Nghe thấy thế, Mỹ Đỗ Toa hơi suy tư một chút rồi mới hỏi lại.
“ Đương nhiên chuyện đó ta cũng có nghĩ tới, bọn hắn chắc chắn sẽ biết trong chuyến vận chuyển này chúng ta sẽ có nhúng tay vào”
“ Vì lẽ đó để xóa bỏ đi một phần nghi ngờ của bọn chúng, ta đã cho một Đấu Hoàng và một Đấu Vương cùng theo đoàn xe này”.
“ Dù gì thì đây cũng chỉ là xe chở dược liệu, nếu như có Đấu Hoàng đi theo bảo hộ thì cũng đã quá chắc chắn, khi này bọn hắn sẽ nghĩ đây chính là sắp xếp của ta mà không nghĩ sẽ có thêm kế sách khác”.
“ Đương nhiên, theo kinh nghiệm của ta thì chắc hẳn kể từ khi đoàn xe khởi hành không lâu, tai mắt bọn chúng đã bắt đầu dõi theo nhằm quan sát mọi thông tin, sau đó sẽ báo lại với tên đứng đầu rồi bố trí mai phục sẵn ở một nơi vắng vẻ nào đó”.
“ Mà dựa theo lộ trình thì nơi bọn chúng ra tay có thể sẽ là một đoạn ở bình nguyên của Hắc Giác vực mà đoàn xe sẽ di chuyển qua nếu muốn đến được Phong thành”.
Nghe được nàng hỏi, Lâm Phong khi này mới chậm rãi nói ra một chút tính toán cùng suy đoán của mình.
Lâm Phong đương nhiên có thể trực tiếp đến Huyết tông mà giải quyết một thể nhưng khi đó sẽ bức dây động rừng, hắn muốn điều tra từ miệng của bọn chúng xem ngoài người thần bí kia thì còn có thế lực nào có tham gia vào nữa hay không.
“ Vậy thì mong là suy đoán của ngươi sẽ đúng”. Nghe thấy như thế, Mỹ Đỗ Toa cũng đáp lại một câu.
“ Theo như tốc độ di chuyển của xe ngựa thì tối nay sẽ đến được bình nguyên, có vẻ thời gian cũng ủng hộ bọn chúng a, haha”. Xoay người nhìn ra bầu trời ở phía ngoài, Lâm Phong hơi cười nói.
“ Lâm Phong, ngươi cho ta đánh đám người kia với có được không, thật là ngứa tay”. Tiểu cô nương lúc này từng bước đi đến chỗ hắn nhai đan dược nhóp nhép nói.
“Xưng hô là gì?” Thấy nàng đã trở lại nét tinh nghịch vốn có, Lâm Phong nhướng mày nhìn nàng, giọng có chút trầm xuống.
“A, Lâm Phong ca”. Thấy ánh mắt của hắn, Tử Nghiên giật mình một cái rồi nhanh chóng gọi lại.
“ Phải vậy mới được chứ, yên tâm đi đến lúc đó bọn chúng dám cứng miệng, ca sẽ cho ngươi luyện tay”. Thu lại tầm mắt, Lâm Phong khi này mới nhẹ nói.
“ Hehe, thật là mong chờ”. Dường như đã quên việc vừa rồi, Tử Nghiên ánh mắt mang theo mong chờ, vẻ mặt cười lên gian xảo, tay nhỏ đấm ra ngoài trước mấy cái.
Tối hôm đó, đúng như dự đoán của Lâm Phong đoàn xe đã bước vào địa phận của bình nguyên không lâu.
Khi này dưới sự dẫn đoàn của Xa Thiết, đoàn xe vẫn tiếp tục nối theo đuôi nhau mà đi thành một hàng dài.
Đột nhiên ngay tại thời điểm này, trên bầu trời bỗng dưng xuất hiện năm luồng ánh sáng màu đỏ đảo qua lại mấy vòng rồi dừng lại ở trên không, nhìn xuống chiếc xe ngựa của Xa Thiết.
“ Các vị nếu như chịu đưa cho chúng ta số hàng hóa kia, thì sẽ không có người nằm xuống trong hôm nay, còn nếu không thì”. Một tên đứng ở phía trước mang theo mấy phần tự tin mà nói ra.
Vừa dứt lời, tay hắn ra hiệu một cái, nhất thời từ trên vách đá ở bên phải đoàn xe lập tức nhảy ra thêm mười mấy tên nữa, trên tay đều đã cầm vũ khí, ánh mắt nhìn lăm lăm vào những thùng hàng của đoàn xe ngựa.
“ Vì đón tiếp chúng ta mà Huyết tông chủ chuẩn bị chu đáo như thế thật là có chút không tiếp nhận được hết, các ngươi không sợ vị kia tức giận hay sao, nếu như chịu từ bỏ thì việc cướp chuyến hàng trước của chúng ta xem như bỏ qua, thế nào?”.
Vị mỹ phụ ngồi ở trên xe, sau khi cảm nhận một thoáng thực lực đội hình của đối phương thì mới nhìn lên người đứng ở đầu nhẹ nói.
Người đó không ai khác chính là Phạm Lao, hắn sau khi biết được chuyến này sẽ có Đấu Hoàng hộ tống thì cũng trực tiếp tham gia vào.
Lần này hắn mang theo bốn tên Đấu Vương, sáu tên Đấu Linh cùng tám tên Đại Đấu Sư để thực hiện phi vụ này.
Theo như lời người kia chỉ cần hắn cướp được thì năm thành dược liệu của chuyến này sẽ thuộc về hắn cho nên bản thân liền không tiếc mà huy động lực lượng mạnh nhất hiện tại của Huyết tông.
Ở lần trước, hắn đã được hưởng lợi ba phần dược liệu mà không cần phải động thủ, nhờ vậy đan dược cung cấp cho tông môn tăng lên đáng kể, vì lẽ đó khi biết được chuyến này còn lớn hơn lần trước hắn lại tham lam hơn nữa.
“ Nói lời dư thừa, nếu như bản tông chủ sợ thì ta đã không làm cũng như hiện tại không có xuất hiện ở đây, nhìn ngươi cũng có mấy phần tư sắc thực lực cũng cao, nếu chấp nhận làm nữ nhân cho ta đến lúc đó cùng hưởng phúc”.
Phạm Lao vẻ mặt bình tĩnh, nhìn đến mỹ phụ chậm rãi nói trong ánh mắt liền thay đổi hiện lên mấy phần ham muốn.
“ Khanh khách, nhân gia không dám hưởng phúc cùng người sắp chết”. Nghe được những lời này, mỹ phụ che miệng cười lên, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo mà nhìn hắn rồi buông ra một câu.
0