Nhìn theo bóng lưng của tiểu cô nương dần khuất, Tô Thiên chỉ biết lắc đầu sau đó thu lại tầm mắt rồi nhìn đến người thanh niên hỏi: “Tiểu tử ngươi không sao chứ?”.
“ Chỉ là chút v·ết t·hương nhỏ, không có gì đáng ngại” Lâm Phong khẽ lắc đầu đáp lại.
“ Ừm, vậy thì tốt, nha đầu đó ta cũng không quản nổi, mà cái người tên Thải Lân tỷ mà con bé nhắc tới là ai thế”. Tô Thiên khẽ vuốt râu của mình mà nói tiếp.
Hắn lúc trước cũng có cảm nhận được một khi tức Đấu Tông mạnh hơn hắn một bậc phát ra ở Phong thành, dù vậy cũng không có tự tiện đi dò xét, tránh dính thêm phiền phức.
“ Bẩm đại trưởng lão, người đó là sư mẫu của ta, bọn họ thỉnh thoảng vẫn hay cãi nhau như thế”. Nghĩ ngợi trong chốc lát, Lâm Phong nói ra.
“ Cái gì! sư mẫu của ngươi thế mà là Đấu Tông cường giả” Nghe tới đây, không chỉ cả Tô Thiên giật mình mà ngay cả chúng nữ xung quanh cũng như thế.
Theo như kiến thức hiện tại của bản thân hắn, hiện tại ở Tây Bắc đại lục chưa có xuất hiện nữ Đấu Tông cường giả, thấy vậy lão nhân càng là tò mò hỏi tiếp: “Người nữ nhân đó là cường giả của tộc nào a?”.
“ Ta cũng chỉ nghe được lúc trước sư phụ của ta gọi sư mẫu là Mỹ Đỗ Toa”. Lâm Phong giả vờ không biết chuyện gì mà vô tư nói ra.
“ Mỹ Đỗ Toa nữ vương, nàng ta vậy mà đã đột phá đến Đấu Tông!”. Nghe được danh tự mà người thanh niên nói ra, Tô Thiên càng là mộng bức.
Ở nơi Tây Bắc đại lục này, ai mà chưa từng nghe qua cái danh tự đó cơ chứ, nữ nhân giết người vô cùng máu lạnh, không cái chớp mắt.
“ Sư phụ ngươi cũng rất là dũng cảm khi dám tiếp xúc với nàng a”. Những tên nam nhân khi nghe đến cái tên này thì thường nghĩ đến vẻ ngoài tuyệt sắc, hơn hết đi kèm với nó là sự nguy hiểm và tàn nhẫn mà nàng thể hiện ra, Tô Thiên trong lòng cũng run lên một cái cảm thán nói.
“ Được rồi, các ngươi nghĩ ngơi đi, sau vài ngày nữa là tròn nửa tháng đến lúc đó chúng ta sẽ xuất phát trở lại Già Nam học viện”. Kinh động qua đi, lão nhân phất tay ra lệnh cho đám học viên.
“ Các cô nương không cần lo lắng cho tại hạ, ta chỉ cần ổn định lại một chút là được”. Nhìn thấy Tô Thiên đã đi đến nơi nào đó, Lâm phong cũng nhìn qua chúng nữ nhân, nhẹ mỉm cười nói.
“ Vậy công tử nghỉ ngơi thật tốt”. Nghe vậy đám nữ nhân cũng mỉm cười đáp lại sau đó tìm một chỗ ngồi xuống chuẩn bị tiến vào trạng thái tu luyện.
Hàn Nguyệt cũng đi theo chúng nữ, khi đi ngang qua hắn, nàng nhìn đến người thanh niên hơi gật đầu cùng nhẹ cười một cái, thấy thế hắn cũng lịch sự mà đáp lại.
Lúc này, Lâm Phong cũng lần nữa xếp bằng, chút thương thế kia hắn không có đáng ngại, nuốt vào một viên đan dược chữa thương rồi từ từ nhắm mắt lại.
Thật ra hắn không có ý định tu luyện, mục đích thật sự là đem ý niệm lần nữa truyền đến khôi lỗi bên kia để quan sát cũng như chuẩn bị cho việc vận chuyển dược liệu.
Trong đầu Lâm Phong bây giờ vẫn không ngừng nghĩ nhân vật đứng đằng sau Huyết tông là ai.
“ Nếu như tên đó là Địa Ma lão quỷ đúng thật sẽ có chút khó khăn, theo suy đoán của ta lão hiện tại đang tầm ngũ tinh Đấu Tông, nhưng rất có thể sẽ không phải là hắn, ngay tại thời điểm này tên đó vẫn còn đang bế quan để khôi phục lại thương thế sau trận chiến rất lâu về trước”
“ Và đúng như theo tình tiết cốt truyện chính, lão sẽ xuất hiện sau nhiều năm nữa dưới những lời nói xảo nguyệt của Hàn Phong mà đi bắt Tiêu Viêm, thực lực lúc đó của hắn đã là Lục tinh Đấu Tông”.
“ Vậy thì chỉ còn có hai người là có khả năng nhất bao gồm Mạc Thiên Hành và Ưng Sơn lão nhân, bọn hắn thực lực cũng nằm khoảng nhất hoặc nhị tinh Đấu Tông, nếu như thế thì không có quá nhiều lo ngại”.
Ý niệm đang ở bên trong khôi lỗi, Lâm Phong bắt đầu suy xét đến kẻ thần bí đang ở sau lưng đám người Phạm Lao.
Sau khi đã nắm được một số điều cần thiết, hắn đem toàn thân khôi lỗi điều khiển đi ra bên ngoài để quan sát việc chuẩn bị dược liệu.
“ Chào đại nhân”. Nhìn thấy hắc bào nhân từ bên trong tiến ra, Xa Thiết cùng ba tên thủ lĩnh ôm quyền cúi chào một tiếng.
Cho khôi lỗi nhẹ gật đầu một cái, Lâm Phong nhìn một vòng xung quanh, nơi đây hiện tại đang có những tên thuộc hạ không ngừng làm việc, người thì chất hàng hóa lên xe, kẻ thì đem dược liệu sau khi gom góp từ nơi khác đến, những tên còn lại thì chăm sóc một số con ngựa cho chuyến đi.
“ Theo như dự kiến thì sáng ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, lúc đó mọi chuyện trông cậy vào ngài”. Khi này thấy được hắc bào nhân đang quan sát như thế, một tên trán hán đi lên mà bẩm báo, hắn là thủ lĩnh của Cuồng Sư bang.
Nghe được như vậy khôi lỗi lần nữa hơi gật đầu, không phải Lâm Phong không muốn lên tiếng mà là thứ đồ chơi này không thể nói chuyện được, chỉ có thể dùng cử chỉ mà thôi.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Phong điều khiển khôi lỗi từ trong phòng tiến ra ngoài sân, ở ngoài đã tập hợp đầy đủ các thùng hàng cùng xe ngựa, chỉ còn chờ mỗi hắn nữa là sẽ khởi hành.
“ Phiền phức cho ngài rồi”. Xa Thiết đi đến một chiếc xe ngựa đã chuẩn bị một cái thùng hàng trống giống y như bao chiếc chở dược liệu khác, hắn đưa tay mở ra nắp hộp rồi hướng hắc bào nhân nói, hắn đã nghe được kế hoạch từ trước nên tự biết mình phải làm gì.
Không có phản ứng gì khác, hắc bào nhân chậm rãi tiến từng bước vào bên trong hộp gỗ kia, tiến vào bên trong Lâm Phong điều khiển khôi lỗi cho nó thu hết khí tức lại không để bất cứ một tia nào thể hiện ra.
Đem hộp gỗ đóng lại cẩn thận, Xa Thiết đi vòng ra ngoài trước leo lên xe ngựa, hắn là người điều khiển chiếc này cũng như là người dẫn đầu đoàn vận chuyển.
Chưa hết, không lâu sau một vị mỹ phụ xinh đẹp cũng leo lên ngồi cùng hắn, vì để không có cho đám người Huyết tông nghi ngờ cho nên chuyến đi này một vị thủ lĩnh cũng sẽ đi theo.
“ Xuất phát”. Theo một tiếng hô của một tên thuộc hạ vang lên, Xa Thiết quất roi một cái cho hai con ngựa phía trước bắt đầu di chuyển.
“ Thật là mong chờ bọn người Huyết tông sẽ bị trừng phạt như thế nào”. Ánh mắt đang nhìn từng chiếc xe ngựa rời đi, tên trung niên trán hán khoanh tay trước ngực, ánh mắt mang theo vài tia mong đợi cùng khinh thường mà nói ra.
“ Đúng vậy, làm chúng ta tổn thất cường giả, như vậy lấy mạng của bọn chúng để đổi lại đi”. Đứng bên cạnh là một tên lão già nét người xanh xao gầy gò cũng nở ra một nụ cười quỷ dị nói.
“ Xa Thiết đạo hữu gia nhập từ lúc nào thế”. Ngồi ở một bên mỹ phụ có chút buồn chán, khi này mới nhìn qua tên trung niên mỉm cười hỏi.
“ Ta chỉ vừa gia nhập vào hai tháng trước mà thôi, lần này có được việc hay không thì cũng phải trông cậy vào cô rồi”. Đang tập trung điều khiển xe ngựa, Xa Thiết nghe được thanh âm phát ra ở bên cạnh cũng liền đáp lại.
“ Khanh khách, ta cũng chưa chắc có thể làm được gì, nói không chừng tên Phạm Lao kia lần này sẽ xuất hiện, đến lúc đó chỉ trông cậy vào vị đại nhân ngồi ở bên trong mà thôi”. Thấy tên trung niên nói thế, mỹ phụ chỉ là khẽ cười mà chậm rãi nói.
Lâm Phong thì sau khi điều khiển con rối hoàn tất, cũng là thu lại ý niệm mà trở lại cơ thể, chỉ để lại một chút lực lượng nếu như bên đây có phát sinh động tĩnh gì lớn thì hắn sẽ ngay lập tức phát giác ra được.
0