Lúc này, trở lại bên trong Phong thành ở trên nóc đình viện Lâm Phong từ từ mở mắt ra, Mỹ Đỗ Toa cũng ở đây cùng hắn đến bây giờ, thấy vậy nàng hỏi: “Mọi chuyện xong rồi?”.
“ Ừm, lần này đúng thật là tên Phạm Lao kia đích thân dẫn đầu, giờ chỉ còn chờ khôi lỗi đem hắn trở lại”. Nhẹ gật đầu một cái, Lâm Phong nói.
“ Nè hai người, tính ở trên đó suốt luôn hay sao?”. Vốn đang ngồi bên trong đình viện, Tử Nghiên cũng đã ở đây từ tối hôm qua đến giờ, thấy hai người đang nói chuyện thì mới thò cái đầu nhỏ của mình ra mà lên tiếng.
“ Được rồi, tên kia sắp b·ị b·ắt về đến lúc đó cho nha đầu ngươi thẩm tra hắn được chứ”. Nghe thấy thế Lâm Phong hơi cười, cả hai cũng nhảy xuống phía dưới, hắn xoa xoa đầu Tử Nghiên mà nói.
“ Thật sao”. Đẩy tay hắn ra, tiểu cô nương quay lại với vẻ mặt rạng rỡ hơn hẳn và hỏi lại.
“ Đương nhiên, theo như lộ trình thì buổi trưa sẽ trở lại”. Lâm Phong vừa xoay người vừa nói sau đó đi trở lại về đại điện.
Hai ngày nữa là nhóm người của Tô Thiên sẽ trở về Già Nam học viện, cho nên bắt buộc hôm nay phải biết được tên đứng sau lưng đám người Huyết tông.
Sau khi nhận biết tên đó là ai thì sáng ngày mai hắn sẽ cùng một số người đi đến địa bàn của Huyết tông giải quyết hết mọi chuyện.
Trưa hôm đó, đang ngồi ở trong đại điện chờ đợi, Lâm Phong đưa mắt nhìn ra ngoài cửa thấy có một điểm nhỏ màu đen đang di chuyển đến gần thì liền biết khôi lỗi đã trở về.
Không quá lâu để nó đến được đây, ngay sau khi trở lại, khôi lỗi liền ném cả người tên Phạm Lao vào giữa đại điện, sau đó trở lại vị trí đứng canh cửa của mình.
Đang ngồi trên ghế gần như muốn ngủ quên, Tử Nghiên liền nghe “ phịch” một tiếng, hai mắt lập tức mở ra, nhảy nhanh xuống ghế mà đi đến lão già đang nằm trước mặt.
“ Lâm Phong, có thật là hắn còn sống không vậy”. Cái chân nhỏ của tiểu cô nương sút sút vào người Phạm Lao, nàng mới nhìn lên Lâm Phong mà hỏi.
“ Hắn chỉ là do bị nội thương cùng cạn kiệt đấu khí mà thôi, còn chưa chết đâu, đánh thức hắn dậy đi”. Lâm Phong nghe hỏi vậy mới tùy ý nói ra.
“ Làm ngay”. Tiểu cô nương không có chần chờ mà lập tức ngồi xuống, một tay nắm cổ áo xách cả người Phạm Lao kéo thẳng lên, tay còn lại liền vã vào mặt hắn.
Nhất thời ở bên trong đại điện vang lên những tiếng “bóp bóp” rất là giòn tan.
Đang ở trong hôn mê, bỗng cảm giác đau nhức lan tràn trên mặt, Phạm Lao mới từ từ mà tỉnh lại.
Đôi mắt đang nhắm chặt dần hé mở, quan cảnh trước mắt từ mờ mờ dần chuyển sang rõ ràng, lấy lại được ý thức Phạm Lao liền đón nhận cơn đau đến cực độ khi bây giờ tay chân hắn đã gãy hết.
“ Hắn đã tỉnh rồi nè”. Nhìn thấy bộ dáng của tên này, Tử Nghiên mới hướng Lâm Phong nói.
“ Được rồi, tạm thời cho hắn dựa vào cây cột đằng kia đi”. Lâm Phong lúc này vốn đã khoác lên người áo bào đen, hắn chỉ đến một góc cột gần đó.
Nghe thế, Tử Nghiên mới đứng dậy, tay nắm cổ áo phía sau mà kéo Phạm Lao đi, khi đến góc cột, tiểu cô nương dùng chút sức ném sát hắn vào.
“ A”. Các vết thương vốn đang yên tĩnh thì khi người đập vào thân cột thì liền chấn động, các cơn đau lập tức tìm về, khiến cho hắn la lên một tiếng thảm thương.
“ Ngươi còn nhận ra ta chứ?”. Một tiếng này vang vọng bên tai làm cho Phạm Lao lập tức dừng lại, cả người hơi run lên, đầu hắn từ từ ngước lên nhìn đến hắc y nhân đang ngồi trên chủ vị.
“ Không phải nói, gan ngươi cũng to lắm, lại dám dở trò sau lưng bản hoàng, nói xem bây giờ ta nên xử ngươi và con trai ngươi thế nào đây, ta nhớ chưa từng bức ép hay động chạm gì đến Huyết tông a”.
Tay chống lên thành ghế, Lâm Phong đầu dựa vào đó mà lơ đễnh nói, mặc dù nghe rất bình thường nhưng từng lời phát ra ai cũng cảm nhận rất là lạnh lẽo.
“ Đại.. đại nhân là ta không.. không suy nghĩ thấu đáo, mong ngài rộng lượng bỏ qua cho.. cho tiểu nhân, lúc đó ta sẽ nói cho ngài biết danh tính của tên kia”.
Phạm Lao cố hết sức nói ra từng chữ, hắn bây giờ đã gần như bước nửa chân vào quỷ môn quan, trong lời nói ra còn có chút run run.
“ Ồ, vậy là nếu như ta không bỏ qua cho ngươi, thì ngươi cũng không nói hắn là ai?”. Tùy ý gõ ngón tay lên thành ghế, hắc y nhân phát ra âm thanh lạnh lẽo.
“ Tử Nghiên, cho hắn nếm chút mùi vị của nắm đấm yêu thương đi, đem ra ngoài đừng ra tay trong đây làm bẩn hết đại điện của ta”. Không có để Phạm Lao nói tiếp, hắc y nhân lần nữa nói.
“ À mà ngươi thử lục trong nạp giới của hắn xem không chừng có viên đan dược ta đã tặng lúc trước, cho hắn uống vào đi rồi tha hồ mà vui vẻ miễn không chết là được”.
Tử Nghiên mang theo nét mặt vui vẻ, hai tay đấm đấm vào nhau, vừa định ra tay thì Lâm Phong nhắc nhở, tay cũng đánh ra ngọn lửa bay về phía nạp giới của Phạm Lao, sau một lúc liền đem kết nối của hắn với nạp giới cho cắt đứt.
Tìm một hồi, Tử Nghiên cũng thấy được một cái hộp ngọc được cất giữ bên trong, đem nó mở ra, nàng bóp miệng tên Phạm Lao rồi mạnh bạo mà ném vào.
Đan dược vừa vào trong cơ thể, hắn liền cảm giác dược lực bắt đầu phát tác, nhưng không để hắn vui mừng, Tử Nghiên không chờ đợi mà kéo cổ áo tên này rồi ném mạnh ra bên ngoài, cả người cũng theo đó mà phóng theo.
Biến mất không bao lâu, ở bên ngoài liền vang lên những ba động trên bầu trời, ngồi ở bên trong Lâm Phong thấy cô nàng Tử Nghiên đem tên Phạm Lao ném lên không, mỗi khi hắn rớt xuống thì tung ra một quyền đem cả người hắn bay lên lại.
Hết tay trái rồi đến tay phải, sau đó lại chuyển sang dùng cước, Phạm Lao mỗi lần dính một quyền trong khi bay lên thì liền phun một ngụm máu.
Trong khi cơ thể không có lành lại, thì tiếp tục bị tra tấn khiến hắn hận mà không thể chết đi trong tức khắc bởi vì đan dược vẫn còn tác dụng và Tử Nghiên cũng không có đánh toàn lực.
Cứ như thế một người đánh một người bị đánh liên tục diễn ra trong mười lăm phút đồng hồ, Lâm Phong thấy vậy mới nói vọng ra: “ Được rồi Tử Nghiên, đem hắn vào đây”.
“Còn chưa đánh đã tay nữa”. Nghe thấy như vậy, trong khi cơ thể Phạm Lao đang rớt xuống thì tiểu cô nương phóng lên, cầm lấy cổ tay hắn xoay người mấy vòng rồi ném một mạch vào trở lại đại điện.
Phạm Lao bay thẳng vào trong đập người lên trên sàn, hắn bây giờ không khác gì miếng giẻ lau rách nát, đầu tóc rũ rượi, không thể nghĩ thêm được gì nữa.
“ Vậy người sau lưng của ngươi là ai, bây giờ có thể nói được chưa, biết đâu sau đó ta tha cho ngươi một mạng rồi sao?”. Nhìn thấy hắn như vậy, Lâm Phong cũng không khác gì lúc đầu, lần nữa hỏi.
“ Ta.. ta nói, hắn là một lão già rất thần bí, rất.. rất ít xuất hiện bên ngoài... tại Hắc Giác Vực này người ta hay gọi hắn là... là Ưng Sơn lão nhân”. Nằm bẹp trên mặt đất, Phạm Lao khổ sở nói ra từng lời.
“ Ồ là lão già đó sao, nhớ lần đó ta không có mời hắn tham gia tiệc, có khi nào tưởng ta xem thường hắn không?”.
“ Chậc chậc, nói không chừng hắn ghi hận ta từ lúc đó nên bây giờ thấy Phong thành ngày càng đi lên nên muốn phá đám, mà dù sao cũng không quan trọng một tên nhị tinh Đấu Tông mà thôi”. Nghe thấy danh tự này, trong đầu Lâm Phong liền nghĩ đủ thứ.
PS: Ra chương mình sẽ không cố định nữa, viết được 2,3c thì sẽ đăng lên.
0