0
Khi này nàng mới biết được người thanh niên với vẻ mặt hơi mang theo ý cười này lại vô cùng thần bí và khó lường.
Lâm Phong cùng nhìn qua nàng gật đầu chào hỏi một cái, rồi sau đó cùng Thanh Lân lên tiếng cáo từ và rời đi.
Tiêu Viêm thì chỉ cảm thấy Lâm Phong rất giống như hai người đại ca và nhị ca của mình, với nét từng trãi sau những chuyến lịch luyện bên ngoài, hắn cũng chỉ nghĩ có như vậy sau mà thôi và không quá chú tâm vào Lâm Phong bởi vị cả hai chưa từng tiếp xúc lần nào cả.
“ Huân Nhi có chuyện gì sao?” Khi hắn nhìn thấy Huân Nhi đưa mắt theo bóng lưng của Lâm Phong mới không hiểu hỏi.
“ Không có gì đâu Tiêu Viêm ca ca”. Nghe được thanh âm của Tiêu Viêm thì lúc này Huân Nhi mới gạt bỏ đi sự tò mò về Lâm Phong mà quay lại mỉm cười trả lời hắn.
Đi ra khỏi Nạp Lan gia được vài bước Lâm Phong, hắn không hề biết được ngay thời điểm hắn lướt qua người Tiêu Viêm thì chiếc nhẫn nơi Dược lão còn đang ngủ say chợt lóe lên một tia sáng màu trắng mà không ai để ý đến.
Từ cái thời điểm Lâm Phong lấy ra Thanh Liên Địa Tâm hỏa lúc đó, thì khí tức của Dị hỏa mà nó lan ra đã làm cho Cốt Linh Lãnh hỏa vốn đang yên ắng, bỗng nhiên nhiên có phản ứng lại mà lóe lên một tia rất nhỏ, báo hiệu cho việc thức tỉnh của Dược lão sẽ đến sớm hơn so với cốt truyện, mà điều này Lâm Phong không hề hay biết.
“ Lăng lão, bối cảnh của người thanh niên đó như thế nào?”. Hiện tại đang ở trong một phòng riêng của Nạp Lan gia, Huân Nhi hướng phía nơi trống mà nói, từ lúc nảy khi Lâm Phong vừa rời đi không lâu, thì nàng đã kêu Lăng Ảnh điều tra bối cảnh của hắn.
“ Bẩm tiểu thư, tên tiểu tử đó là người của Lâm gia, trở thành đại gia tộc thứ tư ở Gia Mã cách đây không lâu, tộc trưởng tên là Lâm Thành có tu vi Đấu Vương và là cha hắn”. Khi nghe được âm thanh của người thiếu nữ, một bóng đen quỷ dị mà xuất hiện trước mắt nàng, một chân quỳ xuống mà bẩm báo mọi chuyện vừa điều tra được.
“ Lăng lão có nhìn ra được tu vi của hắn không?”. Sau khi nghe xong, người thiếu nữ mới tiếp tục hỏi.
“ Xin lỗi tiểu thư, tên tiểu tử đó có vẻ đang sử dụng đồ vật gì đó để che giấu thực lực của mình nên ta không thể nào nhìn ra được”. Lăng Ảnh chắc chắn nói ra, bởi vì chỉ có lý do đó là hợp lý nhất, hắn không nghĩ đến Lâm Phong hơn tu vi của mình được, việc đó là bất khả thi, ngay cả trong tộc cũng không có nữa là.
“ Là vậy sao, được rồi, lui đi”. Sau khi trầm ngâm một lát, Huân Nhi mới phất phất tay đối với Lăng Ảnh.
“ Vâng, tiểu thư”. Đang quỳ một gối Lăng Ảnh gật đầu một cái rời cũng như ban đầu mà quỷ dị biến mất không một dấu vết.
Lúc này Huân Nhi mới đẩy cửa ra khỏi phòng, nàng đứng nhìn lên bầu trời đầy sao, từ lúc nhỏ tới giờ chưa điều gì khiến nàng cảm thấy tò mò về người lần đầu gặp đến như vậy.
....
Sáng hôm sau khi mặt trời đã chiếu sáng khắp Đế Đô, Lâm Phong rời khỏi Lâm Gia trực đi thẳng đến hoàng thất, dù sao Gia lão cũng nhiều lần mời hắn, không thể không đi được, hắn cũng có một vấn đề muốn trò chuyện với Gia Hình Thiên.
Tiến thẳng đến một tòa kiến trúc vĩ đại và nổi bật nhất ở Đế Đô này, không quá khó để tìm đường đi, chỉ cần ngước lên nhìn đã thấy nó xuất hiện ở phía xa và đi theo phía đó là được.
Cánh cổng to lớn dần xuất hiện trước mắt Lâm Phong, ở nơi đó có rất nhiều binh lính đang mặc giáp óng ánh và v·ũ k·hí sắc bén đứng canh giữ.
“ Là ai, đến đây có việc gì?”. Sau khi tiến đến đó, hắn bị hai tên binh lính chặn thương phía trước mà hỏi.
“ Phiền hai vị báo với Gia lão là có Lâm Phong đến”. Hắn nhìn hai người mà chậm rãi nói ra.
Sau một lát, tên lính kia tiến vào bẩm báo thì không ai khác mà đích thân Yêu Dạ đi ra đón Lâm Phong.
Nàng hiện tại là người đứng đầu rất nhiều binh linh, nên buổi sáng phải mặc giáp như bao người khác nhưng có phần đặc biệt hơn.
“ Lâm Phong công tử, ngươi cuối cùng cũng đến, gia gia đang chờ ở trong, chúng ta vào thôi”.
“ Được”. Gật đầu đáp ứng, Lâm Phong đi ở phía sau Yêu Dạ cho nàng dẫn đường, từ sau có thể thấy được mặc dù hiện tại nàng mặc giáp nhưng cũng không thể che được những đường nét lồi lõm trên người của nàng.
Đi lên một vài cầu thang thì cũng tiến đến một căn phòng mang theo vẻ uy nghiêm sang trọng: “ Cốc, cốc, cốc, gia gia Lâm Phong đến”. Yêu Dạ đưa tay gõ vài tiếng lên cửa sau đó nói.
“ Mau tiến vào đi”. Không chờ quá lâu thì bên trong cũng có âm thanh già nua đáp lại”
Đẩy cửa ra và tiến vào bên trong phòng, Lâm Phong nhìn quanh một chút sau đó mới đưa mắt đến một chiếc bàn với những sắp giấy chồng chất, và Gia Hình Thiên đang ngồi xem chúng.
“ Tiểu Phong, ngươi cuối cùng cũng đến a, mau tiến đến ngồi xuống”. Đặt tấm báo cáo xuống, Gia Hình Thiên nhìn đến người thanh niên mà hơi vui vẻ nói.
Cả ba cùng đi lại chiếc bàn gần đó, Yêu Dạ lúc này mới cầm lên bình trà mà rót cho Gia Hình Thiên sau đó đến Lâm Phong.
Trò chuyện qua lại một lát thì Lâm Phong khi này nét mặt trở nên nghiêm túc, hắn hướng Gia Hình Thiên hỏi: “ Gia lão, nếu như ta nói muốn đem toàn Gia Mã này thống nhất thành một thể thì ý của ngài sẽ như thế nào?”.
Đột nhiên Lâm Phong hỏi như thế cũng làm cho Gia Hình Thiên cùng Yêu Dạ cảm thấy bất ngờ mà nhìn chằm chằm hắn.
“ Ngươi muốn đem cả Gia Mã gộp lại thành một thể, nói đúng hơn là muốn nắm giữ cả nơi này”. Gia Hình Thiên liền biết ngay ý định chính của Lâm Phong, ánh mắt cùng khuôn mặt già nua cũng trở nên nghiêm nghị mà nói với Lâm Phong.
“ Đúng là như vậy, ta muốn đem nơi đây trở thành của mình, ngay cả Vân Lam Tông cũng sẽ trở thành một thể với nơi đây”. Bị Gia Hình Thiên nói như vậy, Lâm Phong không hề sợ sệt gì mà trả lời thẳng không hề vòng vo nữa.
“ Ngay cả Vân Lam Tông sao! ngươi không biết nhờ có nơi đó thì cả Gia Mã này mới đứng vững được đến bây giờ sau, ngay cả hoàng thất ta cũng không chắc khi đối đầu trực diện, ngươi cho dù là Đấu Hoàng cũng chớ quên nơi đó còn có lão già Vân Sơn kia đã là Đấu Hoàng đỉnh phong”. Nghe được những lời nói của người thanh niên, Gia Hình Thiên cũng dần nghiêm túc hơn mà nói.
“ Chuyện đó ngài không cần lo lắng, ta chỉ muốn biết ý kiến của Gia lão cho việc này mà thôi”. Lâm Phong đáp lại mà không có chút lo lắng nào.
Điều đó lại càng làm cho Gia Hình Thiên lại càng tò mò, hắn không biết Lâm Phong tại sao lại tự tin đến như vậy, còn về việc thống nhất thành một thể nếu như người đó là Vân Lam Tông thì hắn sẽ hoàn toàn không đồng ý.
Còn Lâm Phong thì khác, hắn ngay từ khi biết tiềm lực vô hạn của người thanh niên này, nên ngay từ khi tiếp xúc, Gia Hình Thiên đã muốn đặt cược một lần.
“ Nếu như người đó là tiểu Phong ngươi thì ta có thể đồng ý, nhưng vẫn có một điều kiện muốn ngươi đáp ứng”. Sau đó hắn nói ra ý nghĩ của mình với người thanh niên.
“ Điều kiện, điều kiện gì, nếu như không quá phận ta sẽ đáp ứng?”. Hơi khó hiểu, Lâm Phong hỏi.
Nếu như hắn muốn dùng vũ lực để thống nhất nơi đây thì cũng được thôi nhưng thay vì vậy hắn cần mọi người đều tự nguyện sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nửa canh giờ sau, Lâm Phong đi ra khỏi hoàng thất, điều kiện của Gia Hình Thiên đưa ra chính là hắn phải lập hôn ước với trưởng công chúa Yêu Dạ.
Lâm phong cũng nói rõ ra ngay từ đầu là khi thống nhất lại thì lợi ích của mọi người đều ngang nhau.
Nhưng Gia Hình Thiên lại đang lo là nhà Nạp Lan gia cùng Mễ Đặc Nhĩ đều có liên kết với Lâm Phong, như vậy thì sau này hoàng thất của hắn sẽ bị lép vế, nên hắn cần làm vậy để yên tâm hơn.
PS: Đa tạ đạo hữu Phantom, Ma Tử Dạ và BLS THIÊN ÁM TINH đã đề cử.