Lúc Yêu Dạ có mặt ở đó, nàng cũng bất ngờ với quyết định của gia gia mình, nàng biết việc liên hôn có phần chính trị như thế này là đại đa số các gia tộc rất thường hay làm vậy.
Nhưng dù có như thế, Yêu Dạ cũng không hề lên tiếng phản đối việc này, hình ảnh của Lâm Phong lúc còn nhỏ đã để lại cho nàng một ấn tượng cực kì sâu sắc, mà suốt từ lúc đó đến giờ chưa có một nam nhân nào làm được.
Trong khi làm hôn ước, nàng vì hơi xấu hổ mà lấy cớ đi quản lí binh lính mà nhanh chân rời khỏi, nhưng cũng đã ngầm đồng ý, tuy là người lạnh lùng dù vậy nàng hiện tại cũng chỉ là một thiếu nữ mà thôi khi nói đến chuyện hôn ước sẽ có phần xấu hổ.
Bỏ qua những chuyện này, Lâm Phong còn một nơi muốn đến đó chính là khu chợ của luyện dược sư công hội, nói đúng hơn chính là nơi trao đổi hàng hóa, nó nằm bên trong công hội.
Gắn lên huy chương luyện dược sư tam phẩm, hắn tiến vào bên trong, luyện dược sư công hội diện tích cực kỳ rộng lớn, nó đại khái chia làm đông nam tây ba khu vực.
Đại sảnh nằm ở phía đông, bao gồm nhiều bục đá được chế tạo từ nham thạch và có một vài vị luyện dược sư cấp thấp mang theo trường bào đứng ở đó.
Trên các bục đá, có đặt nhiều dược tài khác nhau, cùng với bình ngọc, quyển trục, và nhiều thứ khác. Khu vực này giống như một thị trường giao dịch cho các luyện dược sư.
Ở phía nam của đại sảnh, nơi đó đang có nhiều lò luyện đan đang cháy sáng rực, với các luyện dược sư đứng sau chúng mà tập trung điều khiển ngọn lửa.
Xung quanh họ là những luyện dược sư cấp thấp đang chỉ vào lò đan và thì thầm trao đổi bí quyết luyện đan với nhau.
Tại phía tây đại sảnh, không thể nghi ngờ rằng nó khác xa so với hai nơi còn lại, và im lặng hơn rất nhiều, trong hành lang, thậm chí có hộ vệ đứng nghiêm trang mà canh gác.
Tại đây, chỉ có số ít luyện dược sư cấp bậc đủ cao mới có tư cách tiến vào, một ít luyện dược sư cấp thấp ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này đều hướng ánh mắt kính sợ vào phía tây đại sảnh.
Nhìn quanh và đánh giá một lượt, Lâm Phong mới đi vào đại sảnh trước, nơi đây cực kỳ nào nhiệt khi những tiếng nói không ngừng phát ra giữa người mua và bán.
Từng bước dạo quanh khu vực phía đông, người thanh niên, ánh mắt hiếu kì đánh giá mấy cái dược tài cùng nhiều vật phẩm mà hắn cũng chưa bao giờ thấy qua.
Tiến vào sâu bên trong một chút chính là khu giao dịch bảo vật, người bán ở nơi đây rất ít so với ở ngoài, chủ yếu là những thương nhân giao dịch.
Bọn họ ngồi yên trên ghế và rất ít để ý tới những người đi xem, loại bộ dáng nhàn nhã này không hề không giống là thương nhân buôn bán bình thường.
Đương nhiên, bọn họ đích xác không phải, họ cũng không phải thương nhân thèm thuồng kim tệ tài vật mà là lấy đồ vật, chỉ cần có người nào tới muốn lấy đi dược liệu, đan dược, .. đang nằm trên bàn của bọn họ thì phải đưa ra một vật ngang giá hoặc là thứ mà họ muốn.
Chậm rãi mà đi ở nơi đây, sau một hồi giao dịch thì hắn cũng thu hoạch được một số dược liệu để có thể luyện các loại đan dược cấp cao, hắn chỉ hứng thú với dược liệu còn đan dược hay một vài đấu kỹ, Lâm Phong còn chưa nhìn vào mắt.
Khi này đưa mắt đến phía trước, hắn không hiểu vì sao nơi đó lại có nhiều người tụ tập ở nơi đó, nên cũng hiếu kỳ mà tiến lại xem thử.
Nhìn qua khoảng trống, Lâm Phong thấy có một lão giả sắc mặt nhợt nhạt đang cầm trên tay một bình ngọc trong suốt bên trong là một loại phấn hồng sắc hỏa diễm vô cùng lộng lẫy.
“ Thứ đang được đựng trong bình này có tên tên là Đào Hoa hỏa. chỉ sinh tồn rất thưa thớt trong cơ thể của ngũ giai ma thú hệ mộc, nó rất dễ thuần phục”. Vị lão giả này đang giới thiệu cho mọi người một vài thông tin về nó.
Một số tên luyện dược sư nhị phẩm trở xuống nghe như thế cũng là háo hức bắt đầu đưa ra vật để trao đổi, đáng tiếc vị lão nhân kia ra điều kiện trao đổi rất cao, cho nên sau một lúc vẫn không có người nào đổi được.
“ Mặc dù thứ này miễn cưỡng có thể đem so sánh với Tử hỏa của Tử Tinh Dực Sư Vương, nhưng nhiệt với nhiệt độ đó thì chắc chắn thua xa, lực phá tàn phá cũng như vậy”. Đứng ở ngoài đám người, Lâm Phong nhìn xem một chút rồi mới đưa ra suy đoán của mình.
Hắn không hề có ý định lấy thứ này, đối với người có được Dị Hỏa cùng với Độc hỏa như hắn mà nói thì Đào Hoa hỏa này đã không có cái gì tác dụng lớn, cho nên hắn chỉ đứng lại xem náo nhiệt một lát.
Sau đó lại có nhiều người giao dịch nhưng cũng thất bại, bọn họ cũng minh bạch lựa chọn buông tha, bất quá nhưng chưa lập tức rời đi mà vẫn như cũ là đứng ở tại chỗ. đôi mắt mở to nhìn kia đóa hồng sắc hỏa diễm xinh đẹp.
Nhìn vào vẻ mặt tức cười của những người này, Lâm Phong không thể ngăn cơn tức cười, lắc lắc đầu, khi hắn vừa muốn xoay người rời đi, một đạo bóng người xinh đẹp màu bạc bỗng nhiên xuyên qua đám người mà tiến vào nơi đó để giao dịch.
Cảm thấy nữ nhân này có chút thú vị nên hắn tạm thời dừng chân để xem nàng sẽ lấy thứ gì để đem ra trao đổi.
Từ trong đám người xuyên qua là một ngân bào thiếu nữ, ngay cả mái tóc dài của nàng cũng có màu trắng, rất nổi bật trong đám đông.
Nhìn thấy nữ nhân mặt lạnh băng, tuy vậy nàng tựa hồ rất là thích đóa phấn hồng sắc hỏa diễm.
Tay ngọc cầm chiếc bình trong suốt, luôn mang theo bộ dạng yêu thích không muốn buông tay.
Điều này làm Lâm Phong hơi bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là một nữ nhân ngốc, hiện tại liền lộ ra bộ dáng này chẳng lẽ không phải minh bạch để cho người khác mở miệng kiếm lợi sao?.
Lâm Phong liếc mắt nhìn về tên lão giả, quả nhiên khi thấy bộ dáng của người thiếu nữ, trên mặt hắn hiện lại một vệt ý cười, trong khi âm thanh vẫn bình thản nói ra: “Tiểu thư. Ngươi là muốn đổi lấy đóa Đào Hoa hỏa sao?”.
“Ân, đúng vậy, ngươi muốn đổi với cái gì vậy?" Nàng gật gật đầu, thuận miệng hỏi hỏi lại.
“ Một phương thuốc tam phẩm đan dược cao cấp, có dấu vết của linh hồn”. Tên lão giả vẻ mặt gian xảo mà nói ra, trên mặt hắn như hiện lên đã câu được con cá lớn.
Khi thấy nghe lời của vị lão nhân, Lâm Phong không kìm được mà lắc đầu, tự nhủ trong bụng, phương thuốc đan dược tam phẩm cao cấp này còn quý giá hơn cả Đào Hoa hỏa.
Không nên đề cập đến việc hắn đòi hỏi phương thuốc có chứa dấu vết linh hồn, bởi vì mỗi công thức đan dược đều được ghi chép bằng sức mạnh của linh hồn, và mỗi lần đọc qua, dấu vết linh hồn sẽ nhạt dần. Đối với một công thức cơ bản, chỉ cần xem xét năm lần nó sẽ mờ đi .
Và khi đọc lại, người ta phải dựa vào khả năng của mình để phục hồi một số dấu vết, do đó không thể phủ nhận rằng việc này tiêu tốn thời gian và công sức.
Mà việc chế tạo đan phương của phương thuốc đó còn cần phải yêu cầu người đó cũng phải Tứ phẩm hoặc chí ít là Tam phẩm đỉnh phong và họ phải có sự am hiểu về công dụng cũng như thuộc tính của các loại dược liệu cực kỳ tốt.
Tuy vậy việc làm ra đan phương xác xuất thất bại rất cao, không phải cứ cầm bút là có thể tùy ý ghi ra.
Cần phải có sự dung hợp hoàn hảo về nhiệt độ hỏa diễm, tỷ lệ thành phần các dược liệu bỏ vào là bao nhiêu để không bị nổ đang và còn nhiều thứ khác nữa.
Những công thức này đều được ghi chép bằng lực lượng linh hồn, ai có thể tìm ra chúng chỉ cần dùng linh hồn để miêu tả một lần là có thể ghi nhớ mọi yêu cầu của đan phương vào trong tâm trí.
PS: Đa tạ đạo hữu Phantom vẫn luôn đề cử và cảm ơn mọi người đã đọc đến
0