Nghe được yêu cầu của lão nhân, ngân bào thiếu nữ nét mặt có chút thay đổi, cái yêu cầu đó làm nàng có hơi khó xử.
Bất quá những chuyện về việc sáng tạo đan phương nàng hoàn toàn không hiểu được, hơn nữa bản thân lại đối với Đào Hoa Hỏa lại vô cùng yêu thích.
Thế là nàng trầm ngâm không biết suy nghĩ điều gì, cuối cùng trong ánh mắt của Lâm Phong nàng vậy mà gật đầu đáp ứng.
“ Nhìn khuôn mặt cũng có vẻ thông minh nhưng tại sao lại ngốc như vậy cơ chứ, đan phương tam phẩm cao cấp cũng bỏ ra được!”. Lâm Phong thấy vậy chỉ cười khổ lắc đầu, mà thầm than một tiếng.
"Ngươi đáp ứng?": Khi nhìn thấy người thiếu nữ như thế dễ dàng gật đầu, lão nhân cũng sửng sốt, bán tín bán nghi nói.
Nàng không thích nói nhảm, thuận tay lấy ra từ trong nạp giới một quyển trục, ném về hướng lão nhân, sau đó cầm bình ngọc trong suốt, hiển nhiên đã đưa thứ này trở thành vật của mình.
Nhưng khi tên người bán chưa kịp chụp lấy đồ vật sắp thành của mình, thì đã bị một bàn tay bắt lấy trước.
Ngạc nhiên mà nhìn đến thì không biết lúc nào đã có một trung niên đứng ở ngay đấy, hắn cầm quyển trục tay hơi run lên vì tức giận, rồi mới mặc kệ tên người bán mà quay qua cốc vào đầu người thiếu nữ một cái.
“ Thật tức c·hết ta mà, lại dám lấy quyển trục của ta đưa đem đi trao đổi với thứ vô dụng này”. Hắn gằng giọng mắng nàng.
Bị cốc một cái đau điếng, người thiếu nữ không nhịn được mà ô lên một cái rồi mới lấy tay xoa xoa chỗ đó, nàng ủy khuất nói: “ Sư phụ ta thấy thứ này vô cùng đẹp, rất hợp với ta, cho nên..”.
“ Cho nên ngươi lại dám cả gan lấy thứ này đem đổi nó, thích cái rắm a, ngươi có biết đan phương muốn tạo ra khó thế nào không, còn thứ này tuy là hiếm nhưng so với đan phương tự tạo chả là gì, thật đúng là phá gia a”.
Đứng từ xa thấy người trung niên với vẻ mặt tức giận đến xanh mét mà mắng người thiếu nữ, Lâm Phong liền nhận ra đây là đại sư Phất Lan Khắc đã gặp ở Hắc Nham thành, sau khi biết được đó là người quen hắn cũng nhớ ra người thiếu nữ ngân bào kèm theo mái tóc trắng đó chính là Tuyết Mị.
Ở bên kia, sau khi mắng đệ tử mình một trận hả giận, Phất Lan Khắc mới quay qua người bán chỉ trích thêm một trận.
Do Phất Lan Khắc đang đeo trên ngực mình một huy chương tứ phẩm luyện dược sư, nên tên lão nhân không dám lên tiếng gì.
Cuối cùng Phất Lan Khắc lấy lại quyển trục nhưng sau đó vẫn đưa hắn một quyển trục có phẩm cấp thấp hơn là tam phẩm sơ cấp, tên người bán cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Sau đó cũng dắt Tuyết Mị đi ra khỏi nơi đây, nhưng trong lúc đang đi thì hắn nghe một tiếng nói ở phía sau: “Phất Lan Khắc đại sư lâu rồi không gặp!”.
Mặt dù hiện tại có chút khó chịu vì chuyện của Tuyết Mị nhưng khi nghe người đó gọi chính đích danh của mình, hắn cũng quay lại nhìn một chút người gọi mình sau đó vẻ tức giận cũng biến đâu mất, mà ngạc nhiên nói: “ Ngươi là... tên Lâm Phong năm đó?”.
“ Haha, lâu rồi không gặp ngài cũng vẫn như vậy a”. Lâm Phong khi này hơi cười nói.
“ Thật là ngươi rồi, mới mấy năm không gặp đã ra dáng cường giả hơn nhiều rồi”. Biết đã chính xác, Phất Lan Khắc mới đi đến trước mặt tên thiếu niên mà vỗ vai khen ngợi.
“ Sư phụ người này là ai vậy?” Bị bỏ ở phía trước, đây là lần đầu nàng gặp người thanh niên này, nhưng không biết nàng tại sao lại có chút đỏ mặt khi thấy dung mạo của hắn.
“ À, đây là người thanh niên rất lâu về trước ta có với ngươi về thiên phú khủng bố của hắn, lúc đó muốn cho bọn người làm quen nhưng hắn đã có việc đi trước, đến bây giờ mới gặp lại”. Nghe đồ nhi mình hỏi, Phất Lan Khắc khi này mới nhắc lại.
“ Được rồi đi đến chỗ tên Áo Thác kia đi, chúng ta nói chuyện sau”. Phất Lan Khắc mới nói tiếp.
“ Hai đại sư lần này đến đây có việc gì cần làm sao?”. Khi biết cả hai người Phất Lan Đức cùng Áo Thác đều tại đây, Lâm Phong tò mò hỏi.
“ Bọn ta chuyến này đến Đế Đô là muốn cho hai nha đầu đệ tự của ta và tên kia được tham quan cùng học hỏi thêm kinh nghiệm, thấy vậy thôi bọn hắn cũng vừa đột phát đến nhị phẩm rồi đấy”. Phất Lan Khắc vừa đi vừa trả lời người thanh niên.
Biết được như thế, Lâm Phong cũng không hỏi nữa mà cước bộ theo phía sao người trung niên, khi đi ngang qua Tuyết Mị còn đang sững sờ hắn nhìn nàng rồi hơi cười nhẹ một cái.
Bắt gặp người thanh niên cười với mình, Tuyết Mị khuôn mặt đỏ lên, xấu hổ mà nhanh chân đuổi theo sư phụ của mình.
"Tới rồi." Cước bộ đi qua mấy gian đại ốc xa hoa, cuối cùng dừng ở trước một căn phòng rộng lớn, Phất Lan Khắc đối với Lâm Phong cười nói: “ Tên kia cùng đệ tử hắn đang ở đây, chúng ta vào thôi, nếu như hắn gặp ngươi chắc cũng kinh ngạc không thôi”.
Lâm Phong bước vào trong căn phòng, ánh mắt nhìn khắp, cuối cùng đứng ở trung tâm căn phòng, nơi đó một thân luyện dược sư có chiếc bụng hơi to đang ngồi uống trà và xem đan phương gì đó, đứng sau lưng đang đấm đấm vào lưng hắn là một nữ tử mặt bộ đồ màu đỏ sẫm.
Nghe được của âm thanh của tiếng mở cửa, ánh mắt của Áo Thác chuyển hướng đến Lâm Phong, nói: "Lão Khắc, đây là?"
"Áo Thác đại sư, hai năm rồi không gặp, trông ngài càng ngày càng mạnh khỏe đúng là gừng càng già càng cay a.". Chưa đợi Phất Lan Khắc nói, thì Lâm Phong đã mở lời trước.
"Lâm Phong? Quả nhiên là tiểu gia hỏa này, ta còn nghĩ đến còn gặp lại ngươi a." Áo Thác hiện tại cũng đã là Tứ Phẩm luyện dược sư với địa vị của hắn rất ít khi quen biết tiểu bối.
Và người nói chuyện như thế với hắn chỉ có người thanh niên với thiên phú khủng bố hai năm trước, kèm theo thấy được khuôn mặt phần non nớt đã hoàn toàn biến mất, Áo Thác sửng sốt, chợt mừng rỡ nói.
“ Được rồi cả hai mau lại đây ngồi”. Áo Thác tiếp tục nói sau đó nhìn đến vẻ mặt của bạn mình có chút không hiểu hỏi: “ Lão Khắc, có chuyện gì làm ngươi tức giận à, nhìn vẻ mặt không đúng cho lắm!”.
Ở một bên, Lâm Phong nghe vậy chỉ là hơi lắc đầu cười, trong khi đó Phất Lan Khắc khi nghe lại chuyện cũ vẻ tức giận tuy không còn nhiều nhưng cũng có chút khó chịu nói ra: “ Nha đầu Tuyết Mị thế mà lại lấy phương thuốc tam phẩm cao cấp của ta đem đổi một cái Đào Hoa hỏa, nhắc lại muốn tức c·hết ta, may là lúc đó đến kịp ngăn lại”.
“ Ra là vậy a, nha đầu ngươi cũng thật là phá gia a, hắn sau này không chừng vì tức giận mà đứng tim c·hết không chừng nữa”. Nghe được hết mọi chuyện, Áo Thác cũng chỉ chậm rãi nói ra như vậy.
“Phất Lan Khắc đại sư, ngài cũng đừng trách nàng nữa dù sao loại Đào Hỏa hỏa này tuy không phải là ngọn lửa mạnh nhất, nhưng so với ngọn lửa do đấu khí thông thường thúc đẩy, không thể phủ nhận rằng nó mạnh hơn rất nhiều”.
“Hơn nữa, lấy nó so với nhiều loại lửa khác, thì bản chất ít phần hùng hổ hơn nhưng lại dịu dàng hơn một chút, rất thích hợp để luyện đan, có ngài kịp thời đổi sáng phương thuốc tam phẩm sơ cấp cũng đã rất hời rồi”. Nhìn thoáng qua Tuyết Mị trong tay cầm phấn hồng hỏa diệm mà hơi cuối đầu, Lâm Phong mới hướng về Phất Lan Khắc cười nói đỡ cho nàng vài câu.
“ Ai, cũng chỉ có thể như vậy, ta chỉ muốn dạy dỗ nó một chút để sau này không nên mắc sai lầm như thế này nữa mà thôi”. Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Phất Lan Khắc cuối cùng thở ra đem cơn giận chuyện vừa rồi bỏ đi.
Nhìn thấy lão sư không hề mở miệng mắng mình nữ, Tuyết Mị cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đối với Lâm Phong mỉm cười cảm tạ, khuôn mặt lãnh diễm xuất hiện nụ cười, có chút động lòng người.
PS: Đa tạ đạo hữu Phantom và BLS THIÊN ÁM TINH đã đề cử.
0