Mọi người bây giờ cũng đã tản ra, và tiến hành mua đồ tại đây, khi này Tiểu Y Tiên mới chú ý đến sự xuất hiện của Lâm Phong, hắn đang ngồi ở bàn bên cạnh nhìn xem nàng nảy đến giờ.
Bởi vì nàng nhìn hắn có vẻ lạ mặt, thế là phán đoán hắn lần đầu đến đây mua đồ, mới bước đến trước mặt cười hỏi: “ Không biết công tử đến đây là muốn mua gì, Y Tiên có thể giúp ngài lấy”.
Lâm Phong không có đeo mặt nạ mà để mặt thật của mình, dù sao lần trước hắn đến cũng như vậy .
“ Ta muốn muốn gặp điếm trưởng của Vạn Dược trai này, Y Tiên cô nương có thể gọi hắn giùm được chứ”. Ngước mặt lên nhìn thẳng đến nàng, Lâm Phong cũng nhẹ cười nói.
Nhìn rõ được khuôn mặt hắn, Y Tiên trong lòng không khỏi hô lên một tiếng đẹp mắt, nàng ở đây bắt gặp chỉ toàn là những thanh niên vô cùng bình thường hoặc những tên tráng hán cơ bắp, cho nên lần đầu gặp người có thể nói là soái như Lâm Phong nàng liền có chút không tự chủ thầm khen.
“ Được, vậy công tử chờ một lát, ta đi gọi ông ấy ngay”. Lấy lại tinh thần, Y Tiên để lại một câu, rồi mới tiến vào trong để gọi gã đếm trưởng năm ấy.
Tiến vào không lâu, tiếng chân của cả hai vang lên từ bên trong, một lão già đang chậm rãi ở trong bước ra, Y Tiên thì đi theo phía sau.
“ Không biết vị tiểu huynh đệ đây tìm ta có việc gì”. Đừng ở bên trong quầy, lão điếm trưởng hướng về phía người thanh niên hỏi.
Thấy người đã đi ra, Lâm Phong cũng đứng dậy đi đến trước quầy, hắn tiện tay kéo mũ trùm đầu xuống để lộ mặt mình ra, hắn hỏi: “Không biết điếm trưởng đây còn nhớ ta chứ”.
Ngay khi vừa nhìn thấy dung mạo của hắn, lão đếm trưởng con ngươi hơi co lại một chút, nhanh chân từ phía trong quầy vội lao ra bên ngoài.
“ Thì ra là ngài, thì ra là ngài, lão già ta mắt đã mờ thật có lỗi không nhận ra ngài sớm hơn”. Hắn làm sao quên được dung mạo của Lâm Phong cho được, có thể nói người thanh niên này chính là người có tu vi cao nhất đi đến trấn nhỏ này.
Và cũng nhờ một vạn kim tệ của Lâm Phong, hắn đã có thể sửa chữa lại cái tiệm dược cũ này.
Tiểu Y Tiên một bên lại đang không hiểu vì sao điếm trưởng lại hành động cung kính với người thanh niên này như vậy, nàng liền nghỉ Lâm Phong là thiếu gia của một gia tộc lớn nào đó.
“ Không cần khẩn trương, ông có làm đúng như những gì ta dặn sao?” Nhìn thấy hành động của lão, Lâm Phong không quá để ý chỉ hỏi.
“ Đương nhiên, những lời ngài nói khi đó ta đều nhớ không xót một chữ, Y Tiên đây chính là người mà ta kể với cô mau lại đây gặp ra mắt công tử đi”. Khi nghe người thanh niên nói thế, lão điếm trưởng liền trả lời ngay, sau đó quay sang kêu Tiểu Y Tiên.
“ Ồ, ngươi xem đây chẳng phải là vị cường giả năm đó sau, thật không ngờ lại có dịp gặp được lần nữa”. Lúc này cách đó không xa có hai tên dong binh đang mua dược liệu, bọn hắn để ý động tĩnh bên này, sau đó thấy mặt Lâm Phong thì liền nhận ra ngay.
Năm đó bọn hắn cũng vô tình ở gần Vạn Dược trai khi Lâm Phong đến đưa đồ cho lão điếm trưởng do động tĩnh không nhỏ nên bọn hắn có đến và xem.
Ở bên cạnh Tiểu Y Tiên lại lần nữa bất ngờ, ngay từ khi nàng lần đầu đến nơi này, điếm trưởng đã vô cùng niềm nở với mình, lúc đó nàng chưa hiểu tại sao.
Đến khi nhận được quyển Thất Thải Độc Kinh và nghe lão kể lại hết tất cả sự việc đó thì nàng mới ngầm hiểu ra.
Cũng nhờ quyển này, mà nàng có thể biết được nhiều cách phối chế độc khác nhau, sau nhiều lần nghiên cứu quyển Thất Thải Độc Kinh này nàng đã có một chút kiến thức về thể chất quỷ dị của mình.
Khi đó nàng lại bắt đầu suy đoán đủ điều về thân phận của người đó, từ khi thể chất kỳ quái của nàng làm cho mẹ cùng dân làng tất cả đều c·hết, bản thân từ đó đi lưu lạc khắp nơi, nhưng chưa hề gặp qua người nào như điếm trưởng kể lại cả, cho nên lúc đó nàng rất là mơ hồ về thân phận của người thần bí đó.
Lão điếm trưởng nói người này sẽ sớm đến tìm nàng, nhưng gần hai năm qua nàng vẫn chờ để xem đó là ai nhưng lại không thấy gì, cứ tưởng đâu người này chỉ là nói đùa với mình.
Không ngờ rằng, hôm nay người thần bí đó đã trở lại gặp mình, mà còn là một người thanh niên trẻ như vậy, trong nhất thời Tiểu Y Tiên có chút lúng túng.
Nàng hai tay xoa xoa vào nhau vì căng thẳng, đầu hơi cúi xuống bước đến trước mặt Lâm Phong, ấp úng nói: “ Huynh,..huynh chính là người mà điếm trưởng kể sao?”.
“ Ừm, chính là ta!”. Thấy biểu hiện của nàng khác xa lúc nảy, Lâm Phong trong lòng hơi bật cười đáp.
“ Được rồi, muội muốn hỏi gì thì chúng ta vừa đi dạo vừa nói chuyện được chứ, ta sẽ giải đáp”. Không đợi Tiểu Y Tiên nói thêm gì, hắn nói tiếp.
Sau khi thấy nàng gật đầu, Lâm Phong nhìn qua lão điếm trưởng, như hiểu được hắn liền đáp: “Ngài cùng Y Tiên cứ việc nói chuyện thoải mái”.
Thế là cả hai người cùng nhau bước ra khỏi Vạn Dược Trai, thấy bóng dáng của hai người, đám người ở Thanh Sơn trấn có chút ồn ào nghị luận, bởi vì bọn hắn thấy Tiểu Y Tiên đi bên cạnh người thanh niên anh tuấn lại có chút lúng túng.
Trong đó chỉ có một số là nhận ra được Lâm Phong cũng như nhớ những gì hắn nói trước khi đi cho nên liền hiểu ra, còn một số người không biết thì vẫn đang tò mò về thân phận của hắn.
Hai người đi ra khỏi trấn, dạo xung quanh mảnh rừng ở phía ngoài, lúc này Lâm Phong mới lên tiếng trước: “ Muội có muốn hỏi gì sao”.
“ Huynh biết thể chất trên người ta là thứ gì chứ?” Bước từng bước chậm rãi, Tiểu Y Tiên nghĩ ngợi một lúc rồi cất tiếng hỏi.
“ Ừm, ta có biết, thể chất của muội được gọi là Ách Nan độc thể, trên khắp đại lục này chỉ có vài người là có thể chất này”.
“ Phương pháp tu luyện chính của người sở hữu Ách Nan độc thể là chỉ cần ăn vào độc dược, khi đó thể chất này sẽ đem loại độc đó bằng phương pháp quỷ dị chuyển hóa thành đặc thù độc đấu khí”.
“ Độc dược có dược tính càng khủng bố thì đối với việc tăng lên thực lực càng dễ dàng, có thể nói người sở hữu thể chất này chỉ cần ăn độc dược liền có thể tăng thực lực mà không cần khổ tu như những người khác”.
Nghe được Lâm Phong giảng giải một thoáng Tiểu Y Tiên không có vui mừng vì lợi ích này, nàng mới hỏi: “ Có phải nó có một mặt tối nữa có đúng không?”.
“ Muội đoán không sai, trên đời này không có gì là hoàn mỹ cả, mặc dù có thể nhờ vào ăn độc dược để đề thăng thực lực”.
“Bất quá nó từ đầu đến cuối vẫn là độc dược, mặc dù Ách Nan độc thể hấp thụ được độc lực, nhưng càng về sau càng ăn nhiều độc dược đến nổi thể chất này không thể đè nén được độc đấu khí bên trong thể nội nữa từ đó sẽ khiến người sở hữu thể chất này từ từ sẽ c·hết trong nỗi đau của vạn độc xâm chiếm”.
“ Tuy nhiên vẫn còn một tác hại nữa, đó là có phải muội lâu lâu cơ thể sẽ đột ngột phát tán ra độc khí có đúng không, đó chính là do Ách Nan độc thể thức tỉnh”.
Khi nói đến đây, Lâm Phong thấy cơ thể thon thả của Tiểu Y Tiên hơi run lên, hắn biết vì điều này mà những người nàng tiếp xúc đều q·ua đ·ời.
Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay đang run rẫy của người nử tử, sau đó nhẹ nhàng nói: “ Yên tâm ta sẽ cố gắng giúp muội khống chế được thể chất này!”.
Sau một lúc, dưới sự an ủi của Lâm Phong, Tiểu Y Tiên cũng dần bình tỉnh lại, nàng ngước nhìn hắn hỏi: “Tại sao huynh biết được ta sẽ đi đến đây cũng như đưa cho ta quyển Thất Thải độc kinh vậy?” đây có thể nói là thắc mắc thứ hai của nàng về Lâm Phong.
“ Năm đó ta vô tình đi ngang một cái thôn nhỏ, đột nhiên thấy ở đó người dân đang chạy tán loạn, cơ thể bắt đầu trở nên tím tái không lâu sao liền c·hết”.
“ Do vậy ta mới tìm một ngọn cây cao rồi leo lên để xem trong thôn đang xảy ra việc gì, thì thấy ở giữa thôn có một cô bé đang nằm cơ thể không ngừng truyền ra những làn khói màu tím, cỏ cây xung quanh đó ngay khi tiếp xúc liền héo úa đi”.
“ Có một người phụ nữ cùng đang bất lực mà ôm cô bé, có dù cơ thể cũng đang trở nên tím tái đi vô cùng nhanh, không lâu sau thì cũng gục xuống”.
“ Lúc đó thực lực ta còn yếu không dám đến gần, ta cũng tưởng rằng cô bé đó cũng đ·ã c·hết nên bỏ đi, về sau khi đọc sách thì vô tình đọc về loại thể chất này”.
Ngay khi sắp mở lời kể tiếp, Lâm Phong đã thấy Tiểu Y Tiên một lần nữa cơ thể trên nên run rẩy, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Khung cảnh năm đó trước và sau sự kiện xảy ra nàng nhớ rõ như in, ngay khi tỉnh dậy thì xung quanh mọi người đều đ·ã c·hết hết, lúc đó rất là hoảng loạn nhìn thẩy những vết trên cơ thể mọi người và một chút còn sót lại trên người mình thì nàng đã biết rõ là chính mình đã gây ra chuyện này.
0