Cố Lý thở nhẹ ra một hơi:
- Sau đó, ta cũng đến tuổi đi học. Theo quy định của hoàng thất thì mỗi vị hoàng tử sẽ được chỉ định một vị lão sư để theo học. Có điều khi đến ta thì tất cả đồng loạt xin cáo lui, viện đủ mọi lý do để từ chối. Lúc ta nhìn ra xa thì chỉ thấy mẫu thân của Bạch U Mộng đang đứng nhìn mình cười lạnh. Không cần nói cũng biết chính bà ta là kẻ đang làm ra chuyện này, muốn cắt đứt tất cả khả năng vùng vẫy của ta. Nhưng cũng may là có một người trong lúc đó vẫn tốt với ta, y dùng thân phận của mình mở ra Tàng Kinh các, lén đưa ta vào trong đó để ta có thể tự học. Kế đến còn dạy ngược lại cho ta những thứ mà lão sư của y truyền thụ, cũng chính là Tiêu thiên sư lừng lẫy thánh giới kia. Ta những năm tháng đó một mình làm bạn với kinh sách, dù ngủ cũng mộng mị thấy sách, với những kiến thức của tiền nhân để lại luôn cảm thấy trầm trồ xen lẫn khát vọng. Đối với những truyền thuyết về Lý Ẩn, gian hùng thái cổ, kẻ đã dùng trí tuệ của mình đưa cả nhân giới vươn lên nhưng lại không mưu cầu địa vị Thiên Đế, chấp nhận tại một u cốc tuổi già c·hết đi…
Nghe nhắc đến Lý Ẩn, Độc Cô Minh trầm ngâm.
Năm đó, Lý Ẩn đúng là đã làm vậy. Ông ta tự đào cho mình một huyệt mộ, còn chuẩn bị sẵn một chiếc quan tài rồi nằm vào bên trong, thở dài một tiếng rồi tọa hóa. Có điều ông ta thọ mệnh đã tận nhưng tâm ý chưa tận, vẫn còn rất nhiều nuối tiếc còn chưa hoàn thành, cuối cùng để lại tàn niệm cho đến khi gặp được Hàn Phi rơi xuống trước mặt mình, hấp hối vươn tay ra, trong đáy mắt bùng phát ý chí cầu sinh mãnh liệt.
0