Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư
Phạn Đoàn Đào Tử Khống
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 372: Ta là chỗ dựa của ngươi
Trương Xuân Đình nhàn nhạt liếc nàng một cái: “Chẳng lẽ chỉ có ngươi mới có thế lực riêng?”
Một lần điều tức này chẳng rõ qua bao lâu. Đến khi Cố Thậm Vi tỉnh lại lần nữa, mặt đất trước mắt đã được lau sạch sẽ.
Trương Xuân Đình cầm lấy, giơ lên ánh sáng cửa sổ soi thử, quả nhiên thấy ngoài viên thuốc có một lớp màng mỏng màu trắng trong suốt, như được phủ bằng sáp. Hắn nhẹ nhàng bóp viên thuốc trong lòng bàn tay, lớp vỏ ấy liền nứt ra, một làn hương thuốc nhàn nhạt lan tỏa tức thì, vương vấn quanh chóp mũi.
Câu nói vừa dứt, giọng Cố Thậm Vi cũng lập tức tắt lịm. Nàng cười gượng hai tiếng, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Trương Xuân Đình.
Cố Thậm Vi mím môi, chỉ tay về phía ấm nước trên bàn. Trương Xuân Đình vội vàng rót một chén nước, đưa cho nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Dù ta tự nhận kiếm pháp của mình không thua ai, nhưng cũng không đến mức khiến ngài phá lệ nhiều lần như vậy, đặc biệt thu ta vào Hoàng Thành tư.”
Nghĩ tới đây, sắc mặt nàng cũng dần trở nên ngưng trọng.
“Ngươi ở bên ngoài canh chừng, không cho bất kỳ ai vào. Ta trị thương cho nàng.”
Tuy tiếng bước của nàng rất nhẹ, nhưng Trương Xuân Đình vẫn nghe ra được vài phần hư phù.
Trương Xuân Đình nhìn Cố Thậm Vi một cái, lạnh giọng: “C·h·ó chê mèo lắm lông, tự chuốc vạ vào thân, lật thuyền trong mương nước, không biết rút kinh nghiệm thì nên nhận lấy bài học.”
“Đại nhân ngài không biết thôi, cái này đâu phải là giải độc, rõ ràng là dùng một xe gừng sống, cộng với một phòng đầy khổ qua, nấu ròng rã bốn chín ngày đêm, sau đó luyện thành tinh hoa cay đắng rồi vo lại thành viên!”
Trương Xuân Đình khẽ ngửi, sau đó đưa thuốc lại cho Cố Thậm Vi.
Cố Thậm Vi kinh ngạc nhìn Trương Xuân Đình: “Ngài biết Lâm Độc Bà? Cũng biết Bình Đán Lâu?”
“Trương đại nhân, lúc ở trước mặt Quan gia ta có hơi nói quá. Nhưng thực tế, loại thuốc này sợ rằng không dễ điều chế, càng không thể dùng đại trà. Nếu không thì…”
Hắn cũng không thể để mất đi người thứ hai mà hắn quan tâm.
Cố Thậm Vi khựng lại, thế lực riêng? Trương Xuân Đình không thể nào nói đến Hoàng Thành tư, đó đâu phải thế lực “riêng” của hắn. Như vậy thì chỉ có thể là…
Trương Xuân Đình thở phào một hơi, lườm nàng một cái.
Cố Thậm Vi vừa nghĩ, sau lưng lại truyền đến một cơn nặng nề, thêm một ngụm máu nữa phun ra… ba ngụm liên tiếp, đến khi máu dần chuyển thành sắc đỏ tươi, nàng mới quay lại tư thế ngồi cũ, tiếp tục tĩnh tọa điều tức.
Trương Xuân Đình mím chặt môi.
Nghĩ đến đây, Trương Xuân Đình lặng lẽ dời mắt khỏi người Cố Thậm Vi, thản nhiên xoay người bước về phía Hoàng Thành tư, tai thì âm thầm lắng nghe tiếng bước chân phía sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng cắn răng chịu đựng vị khó chịu trong miệng, ngồi xuống tĩnh tọa điều tức, cảm nhận nội lực trong người. Không bao lâu sau, nàng mở mắt lắc đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người biết đọc sách thì nhiều, ba năm một Trạng nguyên, nhưng người vừa biết đọc sách, lại giỏi quan sát bố trí, thêm vào đó còn khéo léo nhân tình thế thái, thật sự rất hiếm.
Huống hồ giờ đây nàng đã mất hết nội lực, đúng là cá nằm trên thớt, mặc người xẻ thịt.
Năm xưa Cố Hữu Niên cũng vì hiệp cốt nghĩa đảm, khắp nơi cứu người mà bị cuốn vào trung tâm vũng bùn quyền lực, cuối cùng c·h·ế·t thảm dưới lưỡi đao đó sao?
Cửa vẫn đóng kín, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động. Cố Thậm Vi ngoảnh đầu nhìn, thấy Trương Xuân Đình đang ngồi trước án thư, trong tay cầm một quyển sách.
Chương 372: Ta là chỗ dựa của ngươi
Trương đại nhân này tính khí thất thường, trước đây khi nàng còn có công phu trong người chưa chắc đã đấu lại hắn, huống hồ là lúc này. Dù có đánh được một mình Trương Xuân Đình, thì cũng coi như là đồng thời gây sự với cả Lý Tam Tư, Ngụy Trường Mệnh… (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đưa viên thuốc Đơn thái y cho ngươi ta xem một chút.”
Lại cảm thấy sau lưng nổi lên một trận gió, Trương Xuân Đình đã ngồi xếp bằng phía sau nàng: “Chú ý điều tức, ta bắt đầu ép độc.”
Lý Tam Tư định mở miệng nói để hắn làm, nhưng nghĩ đến tính tình nói một là một của Trương Xuân Đình, chỉ đành gật đầu, khép cửa lui ra ngoài.
Cố Thậm Vi còn muốn tiếp tục lải nhải, nhưng vừa thấy ánh mắt của Trương Xuân Đình nhìn mình như thể đang nhìn một kẻ sắp c·h·ế·t, lời đến miệng lại nghẹn, đành ngoan ngoãn ngồi bệt xuống đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Thậm Vi nhận ra luồng khí nóng quen thuộc lần nữa tràn vào cơ thể, nàng không dám phân tâm, lập tức nhắm mắt, toàn tâm toàn ý giữ vững tâm mạch.
Thấy Trương Xuân Đình dẫn Cố Thậm Vi vào, Lý Tam Tư lập tức đứng dậy, ánh mắt rơi lên người nàng.
Một chọi ba! Dù không c·h·ế·t thì cũng mất một lớp da!
“Đại nhân!”
Cố Thậm Vi càng nghĩ sắc mặt càng phức tạp: “Vụ Tán là thế lực của ngài? Liễu Dương cũng là do ngài sắp đặt, nên năm đó nó mới có thể cho người đưa chúng ta đến Vụ Tán. Sau khi ta rời khỏi Biện Kinh, từng tiếp nhận nhiệm vụ từ Vụ Tán, cho nên ngài mới tìm được ta một cách chính xác, rồi thu ta vào Hoàng Thành tư.”
“Lập tức điều tức, xem có hiệu quả không. Đã là người luyện võ, chút khổ ấy còn không chịu nổi?”
Nữ nhi ông ta, cho dù có ra vẻ hung thần ác sát đến đâu, thì chung quy vẫn không thể làm người ác thực sự.
Trương Xuân Đình không hề phủ nhận cách xưng hô này, chỉ khoát tay một cái, đầu cũng chẳng ngẩng lên: “Lần sau nếu còn chuyện như vậy, thì đến tìm ta trước. Ngươi không phải chỉ có một mình, cả Hoàng Thành tư, đều là chỗ dựa của ngươi.”
“Làm sao vậy? Có độc à?” Trương Xuân Đình vẫn luôn để ý phản ứng của nàng, thấy tình hình không ổn thì lập tức sốt ruột lên tiếng hỏi.
Còn không phải là không biết rút kinh nghiệm ư?
Chưa dứt lời, Trương Xuân Đình đã nhíu mày, không vui mà cắt ngang: “Giải độc trước đã rồi nói sau.”
“Ăn đi.”
Trương Xuân Đình không gật cũng chẳng lắc đầu, chỉ nói: “Cuốn sổ nhỏ ghi lịch trình quan lại mà Liễu Dương dùng, không phải do ta giúp hắn, đó là bản lĩnh của hắn.”
Không biết qua bao lâu, đột nhiên cổ họng trào lên vị tanh ngọt, lập tức nghiêng người về phía trước, phun ra một ngụm máu.
“Để ta giúp ngươi ép độc ra, đừng đi tìm Lâm Độc Bà. Loại độc này bị ngươi và Hàn Thời Yến thổi phồng quá mức, Quan gia đã hạ quyết tâm muốn có cho bằng được. Nếu bà ta thực sự giải được độc, e là sẽ rước họa vào thân. Dùng nội lực bức độc không phải dùng thuốc giải, thiên hạ người biết nội công nhiều như trâu trên đồng.”
Cố Thậm Vi nghe vậy, đang định quay đầu lại.
Nghĩ đến đó, nàng không chút do dự nhét viên thuốc to ấy vào miệng. Vừa vào đến miệng, sắc mặt Cố Thậm Vi lập tức đại biến, nét mặt nhăn nhó, vặn vẹo đến mức không nhận ra nổi!
Máu kia đen sẫm như mực, nhìn là biết không phải loại thông thường.
Giờ đây trong cơ thể nàng chỉ còn lại một chút nội lực mỏng manh mà Trương Xuân Đình truyền sang ban nãy, tạm thời bảo vệ được tâm mạch. lại nội lực của bản thân thì chẳng còn lấy một giọt, hoàn toàn không thể cảm ứng được.
Nàng bước vài bước lên phía trước, ôm quyền thi lễ với Trương Xuân Đình đang ngồi ở ghế trên: “Đa tạ sư huynh!”
Nhưng nàng lại rất có thiện cảm với Đơn thái y, chỉ riêng việc năm xưa ông có thể cứu Cố Thập Ngũ Nương thoát khỏi biển khổ, như vậy đã đủ để xem là một người tốt rồi.
Chỉ một cái liếc nhìn, hắn liền nhịn không được nhíu mày: “Nội lực của ngươi…”
“Nếu sau này ngươi rời khỏi Biện Kinh, thì hãy đưa hắn vào thư viện học hành, đừng giao cho Hàn Thời Yến. Hắn là nhân tài có thể bồi dưỡng. Tương lai nếu bước chân vào quan trường, tất có thể một bước lên mây. Một con tuấn mã ngàn dặm, đừng để bị người khác dắt đi mất.”
Cố Thậm Vi chẳng buồn nói năng, ừng ực uống cạn cả chén, sau đó “xì xụp xì xụp” như bị bỏng, dùng tay quạt quạt miệng, giọng nói cũng lắp bắp như bị tê lưỡi: “Vừa cay vừa đắng! So với kẹo lê cao còn khó ăn gấp vạn lần!”
Cố Thậm Vi thân ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, chớp chớp mắt rồi móc viên thuốc lớn từ trong người ra, đưa cho Trương Xuân Đình.
Lại còn là Lý Tam Tư và Ngụy Trường Mệnh lúc bị giẫm trúng đuôi, nổi điên lên.
Cố Thậm Vi nhận lấy, trong lòng thầm lầm bầm: tay Trương đại nhân đâu phải là kim châm bạc, cũng kiểm độc được sao?
Căn phòng của Trương Xuân Đình lại trở về dáng vẻ như xưa. Nếu nói có chỗ nào khác biệt, thì chính là trước cửa thêm một cái bàn dài, Lý Tam Tư ngồi đó sừng sững như một toà tháp nhỏ, sắc mặt dữ tợn hệt như muốn xé xác bất cứ kẻ nào dám bất kính với Hoàng Thành sứ đại nhân.
“Ta lẽ ra phải sớm nghĩ đến, người trong sạch võ nghệ cao cường, thiên hạ này thiếu gì.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.