Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 32: Tranh chấp Tăng Linh Đan

Chương 32: Tranh chấp Tăng Linh Đan


Trầm ngâm được một lúc thì Hạo Minh cũng quyết định là vẫn mua đi lọ Tăng Linh Đan cuối, mua hàng xong Hạo Minh còn luyên thuyên với Lê Ngũ vài câu. Qua lời của tên chưởng quầy mà Hạo Minh cũng đã biết phần nào về cuộc chiến lần giữa hai vực là Nam Vực và Tây Vực.

Thiên Thần đại lục được chia thành bốn vực khác nhau đó Bắc Vực, Tây Vực, Đông Vực và cuối cùng là Nam Vực, còn một khu lục địa nữa ở trung tâm của bốn vực người đời gọi nó là Thiên Vực. Và cũng vì là trung tâm của cả Thiên Thần đại lục nên Thiên Vực chính nơi tập hợp nhiều tài nguyên tu luyện nhất trên Thiên Thần đại lục, nó cũng coi là thánh địa của những thiên tài trong thiên tài.

Bốn Vực còn lại bao khỏa xung quanh Thiên Vực nên Thiên Vực bị chi phối bởi bốn thế lực khác nhau đại diện cho bốn vực, vì để kiếm thêm tài nguyên cũng như là để nắm càng nhiều quyền lực ở Thiên Vực nên bốn vực đã phát động c·hiến t·ranh để tranh giành lợi ích của nhau, vì vậy mới có cái c·hiến t·ranh như ngày hôm nay.

"Thật đúng là từ dưới trần thế cho tới tu hành giới đều không thoát khỏi sự mê hoặc của quyền lực mà" Hạo Minh vừa bước đi trên đường phố vừa thở dài. Mà cũng đúng thôi, Thiên Vực có thể xem như đầu não của Thiên Thần đại lục, bởi vậy nên cho dù bất cứ ai chiếm được và kiểm soát được nó thì người đó gần như nắm được toàn bộ Thiên Thần đại lục, mà phải biết rằng Thiên Thần đại lục rộng biết bao nhiêu cơ chứ, nội một cái Vực thôi là đã rộng tới mênh mông bát ngát thì Thiên Thần đại lục rộng bao nhiêu thiết nghĩ dùng đầu móng chân cũng có thể tưởng tượng ra.

Vào đang lúc mà Hạo Minh vừa đi trên đường vừa suy nghĩ thì bất chợt có một cái tay chộp vào vai của hắn. "Tên kia, ta bảo ngươi đứng lại ngươi không nghe sao" Hạo Minh quay đầu lại thì thấy một tên thanh niên tầm tuổi như hắn nhưng lại có một thân hình rất đồ sộ, sau lưng tên thanh niên còn đeo theo một cây đại đao khá to và rộng.

Hất tay của tên thanh niên ra, Hạo Minh nhìn hắn rồi nói "Không biết các vị có gì cần chỉ giáo" "Hừ ngươi gan cũng thật lớn, ta năm lần bảy lượt kêu ngươi đứng lại vậy mà ngươi lại lơ đi lời của ta" Tên thanh niên vẻ mặt giận dữ nói.

"Hừ tiểu tử không nhiều lời, ta hỏi ngươi có phải lúc nãy ngươi vừa mới mua được một Tăng Linh Đan hay không" Tên thanh niên hỏi. "Tại sao ta phải nói cho các hạ biết, hình như chuyện mua gì là do quyết định của ta chứ đâu phải là do quyết định của ngươi" Hạo Minh có chút tức giận nói.

"Ta không cần biết, tóm lại lọ Tăng Linh Đan kia ngươi phải giao ra đây" Tên thanh niên nói to. "Hahahaha, tại sao ta phải ta phải giao, nó rõ ràng là đồ ta mua bây giờ ngươi bắt ta phải giao ra, ngươi không phải sẽ cảm thấy ta thật sự sẽ giao đồ ra cho ngươi, thật là buồn cười" Hạo Minh cười khẩy.

Tên thanh niên nghe thế thì bước lại gần rồi nói "Tiểu tử đừng có mà cho rượu mừng thì không uống mà muốn rượu phạt, từ trước đến nay chưa có ai dám làm phật ý của Hồ Trọng Đạt này đâu" Đám người ở hai bên đường phố lúc đầu thấy có t·ranh c·hấp và xích mích nên cũng kéo lại để coi kịch nhưng khi nghe đến tên Hồ Trọng Đạt thì lại có không ít người trong đám người xem kịch lộ ra vẻ sợ hãi dường như đối với bọn họ tên thanh niên tên Hồ Trọng Đạt này có lực uy h·iếp rất lớn.

"Ở trong thành hình như là cấm xảy ra xích mích thì phải, chẳng lẽ ngươi sợ đội tuần tra đến đây sao ?" Hạo Minh nghi hoặc nói. "Tiểu tử cho dù hôm nay ta có đấm ngươi tàn phế thì cũng không có ai lên tiếng vì ngươi đâu" Hồ Trọng Đạt tới gần rồi nói nhỏ chỉ vừa đủ cho hắn và Hạo Minh nghe.

"Đánh ta tàn phế, ngươi có được lĩnh đó sao" Hạo Minh thản nhiên ghé mặt vào sát vào mặt của Hồ Trọng Đạt rồi nói.

"Đúng là ngu muội mất khôn, đã ngươi như thế hôm nay ta sẽ tự tay dạy cho ngươi một bài học" nói rồi Hồ Trọng Đạt tay từ bình thường chuyển thành chưởng pháp rồi chưởng thẳng về phía của Hạo Minh, biết đối phương đã có ý tàn phế mình nên Hạo Minh lúc này cũng chẳng quan tâm gì tới cái luật lệ của Chính Dương Thành cả, hắn cũng tung ra một chưởng về phía Hồ Trọng Đạt.

Chưởng pháp của hai bên đụng vào nhau một cái rầm, cả Hạo Minh và Hồ Trọng Ngũ đều lui về phía sau. "Tiểu tử khí lực cũng thật lớn, khó trách lại dám ngông cuồng trước mặt ta" Hồ Trọng Đạt lui về sau thì ngạc nhiên, Hồ Trọng Đạt thì chưa tính là đệ nhất ngoại môn của Chính Dương Tông nhưng hắn ở trong ngoại môn cũng có chút ác danh, bởi vì hay c·ướp b·óc của những đệ tử mới nên ác danh của hắn là không ai không biết, cũng có rất nhiều người muốn đánh hắn để báo thù nhưng tất cả những ý nghĩ đó đều biến mất khi mà Hồ Trọng Đạt quá mạnh, ở ngoại môn trừ những nhân vật được đánh giá là thiên tài ra thì ít có kẻ nào chịu được một quyền hay một chưởng của hắn, ấy thế mà Hạo Minh lại đón đỡ được điều này không khiến hắn ngạc sao nhiên sao được.

"Tiểu tử, cũng mạnh thật, như thế này đi ngươi về làm thuộc hạ của ta đi, ta có thể cho ngươi lọ đan đó, còn có thể không so đo vụ này với ngươi" Hồ Trọng Đạt nói.

"Ngươi muốn đánh thì đánh sao phải nhiều lời đến vậy" Hạo Minh hừ một tiếng rồi nói. "Tiểu tử đùng có mà được voi thì đòi tiên, làm thủ hạ của ta là vinh hạnh của ngươi đấy" Hồ Trọng Đạt lên tiếng đáp lời lại dường như hắn sắp mất kiên nhẫn.

"Vinh hạnh, một kẻ như ngươi mà cũng đòi ta làm thủ hạ cho ngươi, sao ngươi không làm thủ hạ cho ta đi, ta cũng có thể mở lòng từ bi tha cho ngươi khỏi tàn phế" Hạo Minh lúc này giận tím cả mặt mày nói, trong ánh mắt của hắn lúc này đang bốc lên một ngọn lửa tức giận đến cực độ. "Tiểu tử không biết lượng sức, đã vậy hôm nay ta mà không phế được ngươi thì sau này tên của lão tử viết ngược".

Hồ Trọng Đạt sau hai lần thuyết phục Hạo Minh làm thủ hạ bất thành thì hắn cũng không nhiều lời nữa, tay nắm thành quyền rồi sau đó đấm tới, quyền cương như gió lao vùn vụt tới chổ của Hạo Minh. Hạo Minh cũng chẳng dám khinh thường hắn xoay người né đi rồi sau đó lợi dụng Hồ Trọng Đạt chưa thu tay về kịp thì một cước đá lên mặt của Hồ Trọng Đạt.

"Bụp"

Chỉ thấy Hồ Trọng Đạt bị cú đá của Hạo Minh làm cho choáng váng rồi lui về sau mấy bước, "Ngươi dám" Hét To, Hồ Trọng đạt bây giờ đã thật sự tức đến điên máu rồi, Hắn rút ra thanh đại đao vừa to vừa rộng của hắn rồi sau chém về phía Hạo Minh.

Đao lao tới vùn vụt, khiến cho Hạo Minh không kịp trở tay, lúc này thứ duy nhất mà Hạo Minh có thể làm đó liên tục tránh né đi các đòn t·ấn c·ông của Hồ Trọng Đạt, Hồ Trọng Đạt mặc dù to con thế nhưng hắn di chuyển thì lại cực nhanh, chẳng giống như một người có thân hình đồ sộ vậy, hơn nữa Hồ Trọng Đạt vung đao phát nào là hiểm phát đấy, giống như là hắn đang cố chém đi tay chân của Hạo Minh vậy, nếu như không nhờ có kinh nghiệm sa trường nhiều năm thì bây giờ chắc Hạo Minh cũng đã b·ị c·hém đứt tay chân từ lâu.

Chương 32: Tranh chấp Tăng Linh Đan