Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đạp Tiên Lộ
Unknown
Chương 33: Đá trúng thiết bảng
Thấy vậy, Hạo Minh cũng lôi từ trong nhẫn giới chỉ ra Quán Nguyệt thương rồi bắt đầu đánh với Hồ Trọng Đạt, đao và thương giao nhau tạo ra những tiếng ồn làm kinh động cả tòa Chính Dương Thành, càng ngày càng có nhiều người từ khắp mọi nơi trong thành ồ ạc đổ về xem.
"Nhìn kìa đó không phải là Hồ Trọng Đạt sao, còn cái tên thư sinh cầm thương đang đánh với hắn là ai vậy"
"Không biết nữa, nhưng mà tên đó cũng sớm thua thôi, Hồ Trọng Đạt là một tên điên hắn sẽ chẳng bao giờ cho phép tên kia rời đi mà còn bình an"
"Ây da, tiếc cho một kẻ vừa mới bước vào tu hành giới mà đã gặp phải tên điên Hồ Trọng Đạt"
Những tiếng bàn luận xung quanh bắt đầu nổi lên, đám người vừa đúng coi vừa bàn luận mà chẳng có lấy một ai tiến lên ngăn cản hai người lại, có lẽ ác danh của Hồ Trọng Đạt đã quá nổi nên ai cũng chẳng muốn xen vào rồi bị một tên điên nhớ thương, ngay cả đội tuần tra của Chính Dương Thành mặc dù thấy nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thấy thế tên Hồ Trọng Đạt cười lớn "Hôm nay ai cũng không cứu được ngươi, hahahaha" vừa nói Hồ Trọng Đạt vừa vung đao tới chỗ Hạo Minh, Hạo Minh vừa lách người né tránh vừa chú ý tới các cử chỉ của dân chúng xung quanh và đội tuần tra, "Thật đúng là hắn không có ai ở cái thành này trị được sao, đã vậy thì đừng trách ta" Hạo Minh thầm nghĩ.
Nghĩ rồi Hạo Minh vu·ng t·hương lên bắt đầu phản công, trường thương đâm tới như thiểm điện, lúc sắp đâm vào ngực của Hồ Trọng Đạt thì bất ngờ Hạo Minh thu thương lại rồi lấy cán thương quất mạnh vào người của Hồ Trọng Đạt, tuy trong lòng có giận nhưng Hạo Minh hắn vẫn cố kìm nén xuống vì nếu như hắn thật sự g·iết đi Hồ Trọng Đạt thì hắn có linh cảm sẽ có họa rơi xuống đầu, bởi vậy nên các đòn của Hạo Minh hầu hết là quất, đập giống như một người lớn đang dạy trẻ con vậy, các đòn của hắn không hiểm.
Thế nhưng mặc dù là thế thì Hạo Minh cũng dư sức đập cho Hồ Trọng Đạt say sẫm cả mặt mày, thương pháp của Hạo Minh rất nhanh và quỹ đạo của thương cũng rất quỷ dị nên Hồ Trọng Đạt chẳng có cách nào đỡ lại các đòn t·ấn c·ông của Hạo Minh, giờ đây Hồ Trọng Đạt bị Hạo Minh xoay như một đứa trẻ vậy, b·ị đ·ánh nhưng lại không thể phản kháng.
"Thương pháp của kẻ này, thật nhanh" Hồ Trọng Đạt thầm nghĩ, mặc dù đã bắt đầu sợ sệt nhưng Hồ Trọng Đạt lại không có đường lui, hắn biết rõ nếu như hôm nay hắn xin thua thì sau này danh tiếng của hắn sẽ bị ảnh hưởng, hắn sẽ bị chế nhạo, bị khinh thường thậm chí là bị sỉ nhục. Nghĩ vậy Hồ Trọng Đạt thầm mắng ở trong lòng "Tại sao ta lại phải chọc vào tấm sắt này" hắn hậm, hắn chỉ hận vì ban đầu đã trêu tới Hạo Minh, hắn thiết nghĩ "Thương pháp lợi hại như vậy, chẳng lẽ tiểu tử này xuất từ danh gia vọng tộc sao hay là sau lưng hắn có một thương pháp đại sư" Sự sợ sệt của hắn ngày càng tăng lên khi hắn nghĩ sau lưng của Hạo Minh có thế lực chống đỡ.
Toát mồ hôi hột, ánh mắt thì hiện rõ vẽ sợ hãi đó là những gì đang xảy ra trên khuôn mặt của Hồ Trọng Đạt lúc bấy giờ, "Trời, tên thư sinh cầm thương kia thật sự là ai vậy, hắn càng đánh thì càng mạnh, tới bây giờ đã áp đảo luôn cả tên điên Hồ Trọng Đạt kia rồi "
Một tiếng vang lên trong đám người đang đúng xem, thấy tình cảnh xoay chuyển như vậy, đám người đứng đó mà thay phiên nhau hít vào ngụm khí lạnh, há mồm rồi trợn mắt, bọn họ nào có nghĩ tới tên thư sinh nhìn trông có vẻ yếu đuối kia lại có thể đánh cho Hồ Trọng Đạt không kịp trở tay, từ trước tới giờ bọn họ chỉ toàn chứng kiến bộ dạng hung dữ của Hồ Trọng Đạt khi chèn ép kẻ khác chứ nào có thấy bộ dạng sợ hãi của Hồ Trọng Đạt lúc bấy giờ.
"Tên Hồ Trọng Đạt này đá trúng thiết bảng rồi, không ngờ sẽ một ngày có người lại trị được cái thói chèn ép của hắn, đánh cũng thật đúng"
"Đúng đánh đúng lắm"
"Tên thư sinh, đánh mạnh vào"
Từng tiếng từng tiếng cổ vũ Hạo Minh bắt đầu vang lên, bọn họ thường ngày bị Hồ Trọng Đạt ức h·iếp từ lâu đã sớm tích thành thù hận chỉ là bọn họ không có đủ thực lực để báo thù Hồ Trọng Đạt nay lại có người có thể làm được điều đó, tự nhiên dân chúng xung quanh sẽ ủng hộ, nào là tiếng chửi bới, nào là tiếng hô đánh.
Có thể nói ngày hôm nay tất cả mọi người đều bùng phát sự thù hận đối Hồ Trọng Đạt, Hồ Trọng Đạt nghe thấy những tiếng đó thì trong lòng giận lắm nhưng bây giờ hắn chẳng thể làm gì cả, hắn muốn đánh lại nhưng lại không đủ thực lực để đánh ngang tay với Hạo Minh chứ đừng nói gì tới việc vãn hồi mặt mũi, ngày hôm nay đúng thật là ngày nhục nhất trong cuộc đời của hắn.
Sau khi bị Hạo Minh tẩn cho một trận xong thì Hồ Trọng Đạt quay người chạy đi, hắn muốn chạy đi thật nhanh vì bây giờ hắn đã chẳng dám nhìn mặt ai nữa. "Nhớ cho kỹ đừng để ta gặp ngươi một lần nữa, để ta mà gặp ngươi một nữa ta sẽ đánh ngươi thành cái đầu heo" Hạo Minh Lớn giọng quát.
"Tiểu tử ngươi chờ đó, ngươi có bản lĩnh thì khai báo tên họ ra đây" Hồ Trọng Đạt đứng phía xa hét lên. "Được, vậy ngươi nhớ cho kỹ người đánh ngươi ngày hôm nay là Hạo Minh" Hồ Trọng Đạt nghe xong thì chạy đi. "Hahaha".
"Hahaha"
Thấy cảnh Hồ Trọng Đạt chạy đi trong sự bất lực, đám người xung quanh cùng dân chúng hai bên cười phá lên. Sau khi đánh đấm xong hạo Minh cũng quay đầu rời đi, trên đường đi Hạo Minh được mọi người tung hô và cảm tạ rất nhiều vì đã giúp bọn họ làm được việc mà bọn họ đã rất muốn làm từ lâu nhưng không thể.
Rời đi xong Hạo Minh quay đầu chạy về hướng của Chính Dương Tông.
..............
Hồ Trọng Đạt ở bên này thì sau khi rời khỏi Chính Dương Thành, hắn liền cấp tốc chạy về phía Chính Dương Tông, "Tiểu tử cứ chờ đó, để ta tra ra được ngươi thân thế, nếu như ngươi mà là đệ tử ngoại môn bình thường, ta chắc chắn sẽ lấy cái mạng c·h·ó của nhà ngươi" Vì đi trước Hạo Minh nên Rất nhanh Hồ Trọng Đạt đã đã tới Chính Dương Tông.
"Gặp qua Hồ sư huynh"
"Biến mau" Hồ Trọng Đạt trong lòng khó chịu mà hét lớn, hắn hướng thẳng tới tòa viện mà trưởng lão quản lý tài nguyên tu luyện của đệ tử đang ở, tới nơi hắn xông vào đẩy ra cửa phòng rồi bước vào. Ngồi trong phòng là một tên lão giã đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt nhăn nheo vì tuổi đã xế chiều, lão giã quay đầu lại thì nhìn thấy bộ dạng te tua tơi tả của Hồ Trọng Đạt thì hắn đứng bật dậy rồi lên tiếng hỏi hang.
"Ôi cháu ta, ai đã khiến cháu trở nên như vậy, cháu có sao không ?"
"Ông à ông có thể tra danh sách của những tên đệ tử mới nhập môn không, vừa rồi con ở dưới Chính Dương Thành xém chút là c·hết dưới tay của một kẻ tên gọi là Hạo Minh" Hồ Trọng Đạt vừa nức nở khóc rồi vừa nói. "Hạo Minh, đệ tử mới nhập môn, hay thật chỉ là một tên đệ tử mới nhập môn mà lại đánh cháu trai ta thành thế này ta muốn ngươi phải trả một cài giá đắt, cháu trai cháu yên tâm tên Hạo Minh kia ta chắc chắn sẽ khiến hắn phải quỳ xuống để bồi tội với con"
Nghe vậy Hồ Trọng Đạt trong lòng mới gỡ gạc lại một chút cảm giác siêu việt, nghĩ đến việc cái tên vừa mới đánh mình xong bây giờ lại quỳ xuống bồi tội cho bản thân, Hồ Trọng Đạt vừa nghĩ vừa cảm thấy sảng khoái đến cực độ.