Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 64: Ta rất ghét những kẻ phản bội, nên ngươi bắt buộc phải c·h·ế·t

Chương 64: Ta rất ghét những kẻ phản bội, nên ngươi bắt buộc phải c·h·ế·t


Qua ngày hôm sau, Hạo Minh bước ra khỏi cái động của bản thân, ở chiến trường vì để tiết kiệm các vật tư mà những chỗ ở cho các đệ tử thường không phải là các tòa viện mà là các hang động được khoét ở trong cái núi hay đồi, làm như thế không những tiết kiệm được vật tư mà còn tiết kiệm được cả thời gian.

Hạo Minh sau một ngày nghỉ ngơi hôm qua thì hôm nay hắn đã bắt đầu chính thức bước vào giai đoạn lịch luyện, đầu tiên hắn đi tới Nhiệm Vụ Đường để xem xem có thể có nhiệm vụ nào không, thế nhưng làm hắn thất vọng là các nhiệm vụ đều đã bị lấy hết vào tay của những tu sĩ trúc cơ vậy nên chẳng còn lại nhiệm vụ nào cả.

Thế là hắn đành phải chạy ra chiến trường để tìm kiếm địch nhân mà kiếm điểm chiến công, không giống như ở dưới phàm trần là cả hai bên sẽ tập hợp đội quân rồi sau đó đánh một trận thật lớn, ở trên tu hành giới mà làm như thế thì sẽ rất dễ bị những tu sĩ kim đan tàn sát đến sạch sẽ vậy nên trên tu hành giới cả hai bên lúc nào cũng giao chiến nhưng hầu hết đều là các tu sĩ tự thăm dò và theo dõi địch nhân rồi ra tay g·iết đi cũng bởi vì thế nên kiếm điểm chiến công bằng cách g·iết địch nhân là rất khó.

Bởi địch nhân cũng không ngu tới nỗi sẽ đứng sờ sờ ra đó để g·iết mà bọn chúng cũng sẽ tập kích lại chúng ta, có đôi khi theo dõi địch nhân xong đến khi ra tay g·iết đi thì mới phát hiện ra đó là bẫy đến lúc đó thật sự là khoc không ra nước mắt, Hạo Minh cũng biết điều đó nhưng hắn lại có tự tin bởi hắn hắn có một thân pháp rất thích hợp cho trường hợp này đó chính là Mê Ảnh Bộ, Mê Ảnh Bộ mà được thi triển trong rừng rậm thì phải nói là vô cùng hiệu quả huống chi nay Hạo Minh cũng đã tu được đến tầng thứ hai viên mãn của Mê Ảnh Bộ vậy nên việc di chuyển trong rừng đối với chỉ có lợi không có hại.

Nghĩ thế hắn lên đường ra chiến trường, một lát sau Hạo Minh đã xuất hiện ở trong rừng sâu lúc này hắn đang nấp ở trong một cái bụi rậm để đợi xem thử có địch nhân nào đi qua không, thế nhưng khổ một nỗi là đợi cả nửa ngày nhưng lại chẳng có ai đi ngang qua, thế là hắn đành phải chỗ khác để mai phục, trong lúc chuyển chỗ khác để mai phục thì bất chợt một mũi tên từ trong gốc cây bắn ra.

Hạo Minh thấy vậy thì nhanh chóng xoay người né đi, tên cầm nỏ kia cũng vứt nỏ xong một bên rồi đó rút ra thanh kiếm trên lưng, "Hừ đợi cả nửa ngày mới đợi được một một tên duy nhất, nhưng có còn hơn không" Tên cầm kiếm hừ lạnh rồi lầm bầm gì đó, hắn nhanh chóng trong chém tới Hạo Minh, Hạo Minh cũng không hoảng loạn hắn lách người né đi rồi sau đó đấm một quyền vào ngực của tên kia.

Tên cầm kiếm lập tức bay ra ngoài rồi phun máu, hắn còn chưa đứng dậy thì đã bị một thương đâm tới cắm vào ngực hắn, hét thảm một sau đó thì tên cầm kiếm lập tức m·ất m·ạng, Hạo Minh nhanh chóng cuối xuống rồi cắt đi tai bên phải của hắn.

Đang chuẩn bị rời đi thì từ xa xôn xao tiếng bước chân đang chạy tới, "Nhanh, nhanh qua bên kia" Cả đám người từ xa vọt tới rồi sau đó bao vậy lại Hạo Minh, "Ừm, là đệ tử của Chính Dương Tông đây mà" Một tên trong số đó nhanh chóng phát hiện ra tông môn của Hạo Minh, "G·i·ế·t hắn rồi nói sau" Một tiếng vang lên, lập tức có một tên trong số bảy người lao lên chỗ của Hạo Minh.

"Ha, đi mòn giầy tìm không thấy, bây giờ lại chủ động đến tìm ta, thật đúng là" Hạo Minh thở dài một tiếng, hắn nhanh chóng cầm thương lên rồi sau đó bất chợt một cỗ khí thế cuồn cuộn từ Hạo Minh bộc phát ra, "Cái gì, sao hắn lại khí thế áp bách như vậy" Tên cầm kiếm đang lao tới Hạo Minh bất ngờ nói, giờ đây hắn muốn quay đầu cũng đã quá muộn.

"Xoẹt"

Chỉ nghe thấy một tiếng xé gió lao tới, trường thương nhanh như thiểm điện lao tới trước mặt tên cầm kiếm rồi sau đó đâm xuyên qua đầu của hắn, tất cả chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, đám người đang đứng ở bên cứ tưởng sẽ giải quyết Hạo Minh trong một nốt nhạc nhưng sự thật thì ngược lại làm cho đám người không khỏi kinh hãi, lúc này bọn họ mới ý thức được tên cầm thương trước mất này không phải là một tên bình thường bởi hắn g·iết đi một tên cùng giai chỉ trong nháy mắt mà không tốn một giọt mồ hôi nào cả.

"Xông lên g·iết hắn"

Tên đứng đầu lên tiếng rồi sau đó cầm đao lao lên, đám người phía sau thấy thế cũng nhanh chóng lao theo tên đứng đầu bọn họ lần lượt bao vậy lại Hạo Minh, nhưng mà Hạo Minh cũng đâu có ngu gì mà bọn họ vây công lại thế là chân đạp Mê Ảnh Bộ tay cầm trường thương, hắn lao tới một người gần nhất rồi sau đó vu·ng t·hương lên đánh tới.

"Giao Long Xuất Hải"

Một thương đâm ra mang theo khí thế đâm nát sơn hà mà g·iết tới, "Không, ta không muốn c·hết không......" Tên đứng gần Hạo Minh nhất la hét lên tron tuyệt vọng rồi đó nhanh chóng bị trường thương của Hạo Minh xuyên thủng qua tim m·ất m·ạng tại chỗ.

G·i·ế·t tên gần nhất rồi Hạo Minh chạy ra khỏi vòng vây rồi sau đó cầm trong tay thanh trường thương huy sái mà tới hắn vu·ng t·hương đâm về phía đám người, thương ra nhanh như gió nhanh chóng đâm tới, nhưng lần này không giống như lần trước do đã có hai n·gười c·hết trước nên bây giờ đã chẳng còn ai dám khinh thường Hạo Minh nữa năm người còn lại nhanh chóng tách ra rồi sau đó một tên trong số đó cầm kiếm vung ra.

"Lạc Hà Trảm"

Một tiếng hét lớn vang lên, thanh kiếm lóe lên rồi vung tới Hạo Minh, nhưng lại bị Hạo Minh xoay người sang một bên né đi trong gang tấc hắn nắm vào đuôi thương rồi quật mạnh thương về phía tên đã thi triển "Lạc hà Trảm".

"Sư huynh cẩn thận" Một nữ nhân trong số đó la lên nhưng đã quá muộn trường thương vung thành một vòng tròn rồi chém thẳng vào cổ của tên kia, lập tức máu tươi phun ào ra cái đầu của tên đó cũng nhanh chóng rớt bịch xuống đất "Không sư huynh"

Nữ nhân la lên, cô ta muốn tiến lại gần nhưng lại bị ba người còn lại ngăn cản "Đi thôi hắn quá mạnh chúng ta đánh không lại hắn, nhanh chóng rút thôi còn ở lại thêm thì chúng ta cũng phải c·hết đấy" Một tên trong đội ngũ lên tiếng, đúng thật là bây bọn hắn đã có phần sợ hãi trước thực lực của Hạo Minh rồi, bọn hắn cả bảy người đánh tới nhưng lại không thể làm gì Hạo Minh mà lại còn bị Hạo Minh g·iết ngược c·hết đi ba người, lần này có thể nói là lần tổn thất lớn nhất của bọn chúng.

"Đi ? không các ngươi đều phải c·hết" Vừa dứt lời Hạo Minh lấy lực rồi phóng tới chỗ bốn người còn lại, tên vừa lên tiếng kia thấy thế thì hắn đã chẳng còn quan tâm gì nữa hắn quay lưng chạy đi mà bỏ mặc lại ba người đồng đội của hắn, trường thương vung tới

"Phốc, phốc, phốc"

Lập tức ba người kia đều bị trường thương chém đứt đầu, ba cái đầu lâu từ từ rớt ra khỏi cổ rồi rớt bịch xuống đất, tên đang chạy kia thấy thế thì càng hoảng sợ bây giờ hắn chỉ hận là tại sao hắn không có thêm hai cái chân nữa để chạy thôi, "Khoang đã, hãy tha cho ta một mạng, ta nguyện ý......." Chưa đợi hắn nói hết câu thì từ phái sau một thanh trường thương phóng tới đâm phập vào người hắn, lập tức hắn hộc máu rồi té lôn nhào xuống đất, trong mắt hắn còn lóe lên một tia không cam lòng mà từ từ nhắm mắt.

"Ta rất ghét những kẻ phản bội, nên ngươi bắt buộc phải c·hết" Hạo Minh ánh mắt nhìn chăm chăm vào cái xác rồi đó rút trường thương ra, hắn bắt đầu chặt đứt đầu lâu rồi tập trung lại một chỗ để cắt đi lỗ tai của tất cả bọn họ, "Xem ra ngày đầu tiên thu hoạch đúng là không tồi chút nào"

Chương 64: Ta rất ghét những kẻ phản bội, nên ngươi bắt buộc phải c·h·ế·t