Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 1: Đêm giao thừa

Chương 1: Đêm giao thừa


Bên ngoài thị trấn Leyhan, giữa cánh đồng cỏ xanh bát ngát, dưới bóng cây sồi có một thiếu niên tầm 14, 15 tuổi đang nằm ngủ, gió mát cùng tiết trời thoáng đãng khiến anh không muốn tỉnh dậy.

"Này... Này..."

"Dylan, anh còn muốn ngủ đến bao giờ?"

Một thiếu nữ xinh đẹp với dáng vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng lay động cơ thể Dylan, trông cô cũng trạc tuổi anh, nhưng ánh mắt lại giống một người phụ nữ trưởng thành đã trải qua nhiều phong ba bão táp.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang bên tai, Dylan từ từ mở mắt ra, ánh sáng mặt trời lúc chiều tà bị khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ che khuất, phải mất đến chín, mười giây anh mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

"Hena, đã chiều tối rồi à? Mình vừa mới ngủ không bao lâu mà...?

Huh? Sao cô lại nhìn tôi như thế? Mặt tôi dính phân chim hả?"

Nhìn vào khuôn mặt cùng ánh mắt Hena, dường như có điều gì đó sâu xa mà cô muốn nói với anh, hoặc có thể anh đã biết rõ điều đó rồi, chỉ là hiện tại không biết phải giải thích rõ ràng chuyện này như thế nào.

"Không phải, không có gì đâu, chúng ta nhanh về nhà thôi, còn phải phụ dọn dẹp chuẩn bị đón năm mới nữa."

Hena Lancelot, cô con gái thứ năm của gia đình Nam Tước, tuy tước vị thấp nhất trong hàng ngũ quý tộc cao cấp, nhưng chung quy vẫn thuộc quý tộc cao cấp, không một quý tộc hạng hai nào có thể xem thường.

Dĩ nhiên phải có nguyên do nào đó nên một người cao sang quyền quý như cô mới làm bạn với một thường dân như Dylan, nói đúng hơn là nhờ sự giúp đỡ từ gia đình anh nên cô mới sống sót tới bây giờ.

Ba năm trước, tháng giêng năm 786, cả nhà cô bị chính quyền cấp cao của Đế quốc Ragkairos bắt giữ vì tội mưu phản, mọi bằng chứng đều chống lại gia đình cô, hậu quả chính là cả nhà mười bốn mạng người, cùng hàng trăm kẻ hầu người hạ đều bị xử tử ngay trước mặt bàn dân thiên hạ.

Chẳng biết nên nói chuyện này may mắn hay không, ngày hôm đó cô ra ngoài thành dạo chơi đến chiều tối nên không b·ị b·ắt chung với gia đình. Khi quay về biết tin thì cả gia đình đ·ã c·hết hết rồi, cô may mắn thoát một kiếp nạn và chạy trốn đến vùng đất xa xôi bên ngoài Đế quốc.

Lúc này Dylan chậm rãi đứng dậy, thở phào một hơi: "Được được, về nhà thôi, làm tôi cứ tưởng trên mặt dính phân chim."

Anh ngập ngừng vài giây, nói tiếp: "Nhưng mà, lần sau cô đừng xuất hiện bất thình lình trước mặt người khác như vậy. Nếu không phải tôi tỉnh táo, sợ rằng người khác gặp phải tình huống đó sẽ bị doạ đến rơi cả tim ra ngoài mất."

"Không biết anh nói đùa hay thật, nhưng tôi xinh đẹp như vậy mà lại hù doạ người ta?" Hena khó hiểu trước câu nói đùa như không đùa này của Dylan.

Dylan liên tục gật gù, cười nói: "Vâng vâng, tôi biết cô xinh đẹp, chỉ là vẫn nên biết tiết chế một chút, xã hội này đen tối hơn những gì cô thường nghĩ."

Mình có thể thốt ra lời khuyên như vậy sau khi trải qua một cuộc đời nhạt nhẽo?

Tự Dylan cảm thấy hổ thẹn trước lời khuyên của mình, lấy cớ người xuyên không thời hiện đại để khuyên người ở thời Trung cổ trông thật sự rất thảm hại.

Đời trước Dylan sống ở thế kỷ 21, cũng sống được đến năm 30 tuổi, chẳng qua cuộc sống của anh vô cùng nhạt nhẽo, đến mức anh không nhận ra mình đã lặp đi lặp lại một hành động suốt nhiều năm.

Cho tới một ngày, trong lúc đi tắm như bao ngày thì Dylan bất ngờ đột quỵ, dưới loại tình huống hiểm nghèo này anh không thể nào vượt qua c·ái c·hết, dù sao số n·gười c·hết vì đột quỵ tương đối nhiều nên chẳng có ngoại lệ nào cả.

Dĩ nhiên anh phải c·hết đi mới xuyên không về thời Trung cổ như hiện tại, mặc dù là con trai của một gia đình thường dân, nhưng được sống đã rất may mắn rồi, cơ thể này lại khỏe mạnh và hằng ngày làm việc ngoài đồng nên ít nhất sẽ sống được khoảng 80, 90 năm.

Hơn nữa, tại thời đại này, cùng tồn tại Kỵ Sĩ, Ma Pháp, Mục Sư, Vu Sư,... Nhân tộc, Hải tộc, Tinh Linh, Vong Linh, Ải Nhân, Thú Nhân,...

Vô số những thứ siêu phàm tưởng chừng chỉ tồn tại trong các loại tiểu thuyết giả tưởng đã xuất hiện ở hiện thực, nếu làm tốt, phỏng chừng sống đến hai, ba trăm năm cũng không nói quá.

Ngược lại, nếu làm không tốt, hoặc không thích ứng được với thời đại này, nay sống mai c·hết là chuyện cực kỳ bình thường.

Hena chỉ cười nhạt trước lời khuyên của Dylan, sau đó bọn họ vừa đi vừa nói vài chuyện liên quan đến đêm giao thừa tối hôm nay, một ngày quan trọng trong năm, ngày chuyển giao sang năm mới.

...

Khoảng 7 giờ tối.

Trong nhà Dylan, cha mẹ anh cùng Hena ngồi vây quần với nhau trước cửa nhà, bên cạnh là lò nước đầy than hồng, thịt cùng rau củ được xếp gọn gàng, một bữa tiệc ngoài trời thịnh soạn đã chuẩn bị hoàn tất.

"Husson, anh đừng đứng đó lắc lư như tên ngốc nữa, nhanh nướng thịt cho bọn trẻ ăn đi, Dylan và Hena chiều giờ chưa ăn gì chắc đang đói lắm." Người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp vừa véo mạnh vào hông người đàn ông trung niên vạm vỡ vừa nói.

Mẹ của Dylan, bà Ọphelia Serheim, gần 40 tuổi nhưng vẫn giữ được nét trẻ trung xinh đẹp không tì vết của mình, tính tình hiện dịu, nhẹ nhàng, rất quan tâm tới gia đình, thường ngày may vá quần áo, rảnh rỗi sẽ ra đồng phụ giúp chồng, là một người vợ mẫu mực trong gia đình.

Bị người vợ xinh đẹp vừa véo vừa hối thúc, Husson Claymond lập tức ném miếng thịt dê và thịt bò đã ướp qua gia vị lên vỉ nướng, thanh âm xì xèo cùng mùi hương từ thịt nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh, xông thẳng vào mũi đám người, đánh thức cơn thèm ăn của bọn họ. "Muốn ăn ngon thì phải để bụng đói, càng đói ăn càng ngon, nên hai đứa cố nhịn thêm chút."

"Haha, không sao đâu ạ, bác cứ làm từ từ cho thịt ngon thật ngon, như vậy mới không uổng công nhịn đói từ chiều giờ." Hena cười cười nói.

Husson liên tục đảo thịt, bỏ thêm cả thịt mới vào, mùi hương càng lúc càng lan rộng, khiến cho cả đám người nhìn chằm chằm vào vỉ nướng, trông chờ giây phút thịt chín.

"Chín rồi chín rồi, từng người một, đừng hấp tấp, ai cũng có phần."

Ngay khi nghe thấy lời này từ Husson, ba người lập tức cầm bát đũa lên, từng người từng người gắp thịt vào bát của mình, bắt đầu hưởng thức món thịt nướng thơm ngon.

"Dylan, Hena, hai đứa ăn nhiều vào, đang tuổi lớn nên phải ăn nhiều một chút, như vậy mới phát triển tốt được." Ophelia gắp thêm thịt bỏ vào bát của hai người bọn họ.

Tuy nói Hena sống với gia đình bọn họ mới ba năm, nhưng tình cảm của gia đình vô cùng tốt, không phân biệt sang giàu nghèo hèn, chỉ có duy nhất tình yêu nồng thắm của bậc cha mẹ đối với con cái.

Ngay cả Dylan lẫn Hena, so với cuộc sống trước đây, cuộc sống hiện tại khiến bọn họ cảm nhận được hơi ấm và tình của cha mẹ, thứ cảm xúc mà hai người hằng mơ ước mà chẳng có cách nào với lấy.

Cho nên hai người bọn họ cực kỳ trân trọng từng giây phút khi ở bên cạnh gia đình mới của mình, không mong gì hơn, chỉ mong được sống như thế này mãi mãi về sau.

Có lẽ vì cuộc sống trước đây của Dylan và Hena rất tương đồng với nhau nên bây giờ cả hai mới gặp gỡ, cùng chung sống trong một mái ấm đầy ấp tình thương yêu.

Bốn người bắt đầu cười nói, nói đủ thứ chuyện trên đời, có thể thấy rất rõ nét hạnh phúc hiện trên gương mặt bọn họ, sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc hạnh phúc này.

Cuộc trò chuyện kéo dài suốt ba tiếng, ai nấy đều đã no căng bụng, bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ.

Lúc này Dylan cùng Hena thay một bộ quần áo mới, bộ quần áo do chính tay mẹ anh may, nó rất đẹp vừa vặn, không quá chật cũng không quá không quá rộng, thật sự phải nói tay nghề của Ophelia đủ sức trở thành thợ may hoàng gia.

Có điều, Husson và Ophelia, hay thậm chí Dylan, suy nghĩ chung của bọn họ rất giống nhau, chỉ muốn sống một cuộc sống bình dị đến hết đời, không muốn chen chân vào chốn xa hoa phù phiếm.

Trừ khi có điều gì đó làm thay đổi suy nghĩ của bọn họ, bằng không sẽ kiên định với quyết định của mình, tuyệt đối chẳng ai khuyên ngăn nổi.

Dylan nhìn cha mẹ đang ngồi cạnh nhau, nói: "Cha, mẹ, con với Hena ra ngoài chơi đây, sau khi xem đ·ốt p·háo hoa xong sẽ về nhà."

"Ừm, có cần thêm tiền tiêu vặt không?" Vừa nói, Ophelia vừa cho tay vào túi lấy ra khoảng năm, sáu đồng bạc.

Dylan không từ chối, lập tức nhận lấy: "Vâng, cảm ơn mẹ." Anh nhẹ cúi người xuống, lùi lại vài bước rồi nói tiếp: "Vậy con với Hena ra ngoài đây."

"Cháu sẽ trông chừng Dylan thật tốt." Hena cũng đi tới nói một câu, sau đó cùng Dylan bước ra khỏi nhà, hướng tới thị trấn.

...

Thị trấn Leyhan, một trong ba thị trấn trực thuộc thành Triphous, nằm ở phía Đông hoàng cung Ragkairos.

Do đế quốc Ragkairos nằm ở phía Nam lục địa Virnam nên điều kiện tự nhiên rất phong phú, có sông ngòi, có núi rừng, gần như không thiếu bất kỳ thứ gì, là trung tâm kinh tế lớn thứ hai toàn lục địa.

Với điều kiện tự nhiên phong phú như vậy, rất dễ nhìn thấy đời sống của người dân trong thị trấn Leyhan rất thuận lợi, khá ít người vô gia cư sống ở đây, chỉ cần còn sức thì sẽ có công việc ổn định giúp bọn họ trang trải cuộc sống.

Trên đường đi, ánh sáng từ đèn lồng lẫn những ngọn đèn ma thuật nhàn nhạt và ấm áp soi sáng các con đường, thấy những đứa trẻ nghịch ngợm chạy nhảy nô đùa khắp nơi.

Những cặp tình nhân hạnh phúc nắm tay nhau dạo quanh thị trấn, trao nhau cái hôn đằm thắm.

Những bậc cha mẹ vừa hoảng loạn vừa hạnh phúc cố đuổi theo đám trẻ nghịch ngợm, chơi đùa cùng chúng.

Những người già lớn tuổi chậm rãi bước đi, nhìn những diễn biến xung quanh với khuôn mặt vui vẻ, như thể gợi nhớ cho bọn họ về tháng ngày trước kia.

Dylan đi tới một quầy hàng bán kẹp tóc và trâm cài tóc, nhìn qua nhìn lại cuối cùng chọn mua một cái.

"Ông chủ, bán cho cháu cái kẹp tóc này."

Ông chủ quầy cầm lên cái kẹp tóc do Dylan chọn: "Cậu rất biết cách nhìn đấy, cái kẹp tóc này được khắc từ Peridot 'Ngọc lục bảo chiều tà' trải qua nhiều công đoạn rèn dũa và khắc từ một thợ thủ công điêu luyện ở hoàng thành làm ra, thích hợp tặng cho các nàng. Ngọc Peridot cũng có nhiều ý nghĩa khác nhau, trừ xui xẻo hay hút tài lộc, và đặc biệt là biến ước mơ thành sự thật. Nếu cô gái mà cậu thích cũng thích cậu, mong muốn trở thành người một nhà với cậu, chẳng phải nói ước mơ của cả hai sẽ thành hiện thực sao?"

Phương pháp tiếp cận khách hàng của đa cấp, nếu ngày thường nghe thấy lời này chắc chắn mình sẽ không mua, nhưng vì đây là dịp đặc biệt nên có thể du di bỏ qua.

Hơn nữa, màu sắc của loại ngọc này rất đẹp, vừa sáng vừa tối, hồ điệp thì được khắc cực kỳ tinh tế, phải là người có tay người điêu luyện như lời ông chủ nói mới khắc ra được, chắc chắn không phí.

"Ông chủ nói rất hay, cái này tổng bao tiền ạ?" Dylan cười nhạt nói.

Ông chủ quầy ho khan vài cái, "Khụ khụ" nhìn sang thiếu nữ xinh đẹp đứng phía sau Dylan rồi đưa cái kẹp tóc hình hồ điệp được khắc từ ngọc Peridot cho anh, nói: "Tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên với nhau, tuy chưa từng gặp hai người, nhưng lại có cảm giác như gặp qua vô số lần. Cô gái này làm tôi nhớ tới vợ mình, cô ấy cũng rất thích các loại kẹp tóc hay trâm cài hình hồ điệp, cái này tôi tặng miễn phí cho cậu, cứ coi như là món quà tết tôi tặng cậu đi."

Huh?

Dylan cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước lời này của ông chủ quầy, còn tưởng đa cấp thời Trung cổ, ấy vậy mà lại tặng miễn phí cho anh, thật sự không thể thông qua vài lời nói của người ta rồi đánh giá họ.

"Không được đâu ông chủ, ít nhất cũng phải lấy vài xu chứ? Thậm chí cái này có thể lên tới một, hai đồng bạc?" Dylan vừa nói lục tìm trong túi lấy ra mấy xu cùng vài đồng bạc.

Ông chủ xua tay lắc đầu, giọng nói có chút kỳ lạ đáp: "Hôm nay là ngày giỗ mười năm của vợ tôi, tôi tiếp tục làm loại công việc bán hàng rong này chỉ vì vợ tôi rất thích kẹp tóc và trâm cài, nói đơn giản tôi làm cho vui thôi, chẳng thiếu thốn thứ gì cả. Vả lại, sau đêm nay tôi sẽ rời đi, đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên cũng như cuối cùng của chúng ta, tôi đã nói tặng thì tức là tặng, cậu cứ giữ lấy đi, hi vọng cậu và cô gái cậu thích sẽ đến với nhau, sống hạnh phúc đến cuối đời."

"Chuyện này... Được rồi, cảm ơn ông chủ rất nhiều, tuy rằng không biết đến bao giờ mới gặp lại, cháu vẫn hi vọng chúng ta được hội ngộ vào một ngày nào đó." Dylan cầm lấy kẹp tóc, cúi đầu nhẹ giọng nói.

Sau đó, Dylan đi tới chỗ Hena, nãy giờ cô vẫn đứng cách đó không xa, gần như đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện giữa bọn họ, chẳng qua cô vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh có chút thờ ơ của mình, cô không nghĩ anh ta sẽ tặng cô cái kẹp tóc này.

Nhưng mà, ngoài dự đoán của Hena, Dylan thật sự muốn tặng cô cái kẹp tóc này, anh nhẹ nhàng đeo cái kẹp tóc cho cô, vừa đen vừa nói.

"Chẳng phải ý gì đâu, giống như ý nghĩa của ngọc Peridot, tôi tặng cô vì mong rằng ước mơ của cô sẽ trở thành hiện thực, và hi vọng những điều tốt đẹp sẽ đến với cô, đến với chúng ta."

Cứ xem như đây là lời tỏ tình đi, đời trước mình chưa từng quen cô gái nào, bây giờ mình có thể thử tỏ tình, hẹn hò, kết hôn, rồi sinh con, giống như một con người bình thường, không tệ chút nào nhỉ?

Dylan trầm tư một chút, cuộc sống nhạt nhẽo trước kia nên vứt vào nơi xó xỉnh nào đó, đã có cơ hội sống lại, thì tất nhiên phải sống làm sao cho không uổng phí cơ hội đó.

Trước lời tỏ tỉnh ngay tại đêm giao thừa của Dylan, Hena hơi đỏ mặt, ngại ngùng nhìn thẳng vào mắt anh, ngập ngừng vài giây rồi đáp.

"Tôi... tôi... anh..."

"Hả? Cô, cô vừa mới nói gì cơ?"

Đột nhiên, loại âm thanh như pháo hoa nổ vang lên inh ỏi khắp nơi, lớn đến mức khiến ai nấy đều phải bịt tai lại vì sợ màng nhĩ sẽ thủng nếu tiếp nghe loại âm thanh này.

Trong giây phút ngắn ngủi đó, câu trả lời của Hena hoàn toàn bị chặn lại, anh không rõ câu trả lời từ cô như thế nào, chỉ là hiện tại không phải lúc để quan tâm tới chuyện đó nữa.

Trên bầu trời, vô số pháo hoa bay lên giữa không trung, càng lúc các pháo hoa càng gần so với mặt đất, thậm chí có thể nhìn thấy rất rõ pháo hoa bùng nổ ngay trên đầu.

Ban đầu ấn tượng của mọi người là kinh ngạc, kinh ngạc vì bắn pháo hoa sớm hơn dự kiến.

Tiếp theo là hoảng loạn, hoảng loạn vì âm thanh bùng nổ của pháo hoa quá lớn, làm cho mọi người lầm tưởng tới một thứ khác kinh khủng hơn.

Sau đó lại là kinh ngạc, kinh ngạc vì pháo hoa rơi xuống mặt đất, khi tiếp đất còn p·hát n·ổ, làm bừng sáng cả khu vực xung quanh.

Cuối cùng là sợ hãi, sợ hãi vì thứ kinh khủng mà bọn họ nghĩ tới thật sự đang xuất hiện, ngay lúc đêm giao thừa chuẩn bị bước sang năm mới.

Dylan sống ba mươi năm ở thế kỷ 21, đọc qua nhiều sách lịch sử, sống mười bốn năm ở thời Trung cổ thần bí này, cũng đọc qua không ít sách lịch sử, từ sớm đã nhận ra một điều.

Cho dù là thời đại nào, quá khứ, hiện tại, hay tương lai, vĩnh viễn không thể ngăn c·hiến t·ranh dừng lại.

Chương 1: Đêm giao thừa