Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đế Quốc Chiến Tranh
Unknown
Chương 2: Xâm lược (1)
Chiến tranh không bao giờ kết thúc, và chẳng có bất kỳ phương pháp nào đủ khả năng ngăn c·hiến t·ranh dừng lại.
Dylan hiểu rõ chuyện này hơn ai hết, không phải bởi vì anh từng sống trong c·hiến t·ranh, mà chính những gì được ghi chép trong lịch sử đã giải thích rõ ràng mọi thứ.
Khi một cuộc chiến nổ ra, hoặc là bên khai chiến hủy diệt toàn bộ bên phòng thủ, hoặc là bên phòng thủ đẩy lui bên khai chiến trở về vùng đất của họ.
Tất nhiên mọi thứ chưa kết thúc dễ dàng đến thế, có thể sẽ có một cuộc đình chiến giữa đôi bên, nhưng không ai biết sau khi thời gian hiệu lực đình chiến kết thúc, chuyện gì sẽ tiếp diễn.
Ngay tại thời điểm này, thời điểm chuẩn bị chuyển giao sang năm mới, mọi người đều nghĩ rằng pháo hoa đang p·hát n·ổ trên bầu trời, báo hiệu năm mới đã đến.
Chỉ là, trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của bọn họ, từ bất ngờ này chuyển sang bất ngờ khác, khi mọi người nhận ra pháo hoa lửa trên bầu trời không phải pháo hoa thông thường, thì mọi thứ đã quá trễ, chúng đã p·hát n·ổ và t·hiêu r·ụi cả một khu vực cuối trấn.
"Đến rồi sao?"
Dylan nhanh chân đứng phía trước che chắn cho Hena, tuy đống pháo hoa lửa kia không bay tới chỗ bọn họ, nhưng khi chúng gần chạm đất liền hóa thành những đốm lửa nhỏ p·hát n·ổ, tạo nên rung chấn dữ dội khắp thị trấn Leyhan.
Đám người trong lễ hội ở thị trấn đều hiện rõ vẻ hoảng sợ, chạy tán loạn khắp chốn, biến nơi này thành một mớ hỗn độn đầy rẫy nỗi sợ, bọn họ biết chuyện gì đang diễn ra, và cũng biết rõ mức độ kinh khủng của chuyện này nên đang tìm mọi cách bỏ trốn.
"Mọi thứ hỗn loạn quá, chúng phải tìm đường về nhà nhanh thôi, phải tìm ra cha mẹ, nếu không bọn họ sẽ bị nhấn chìm trong biển lửa mất!"
Dylan kéo tay Hena, cố gắng chen chân vào đám người, liên tục luồn lách qua bọn họ để hướng về nhà.
Hiện tại tinh thần anh không được tỉnh táo, tim đập mạnh liên hồi, anh biết, những người đang hoảng sợ xung quanh cũng biết, đây không phải pháo hoa, đây là Ma Pháp!
Từng đợt từng đợt với hàng ngàn q·uả c·ầu l·ửa p·hát n·ổ lao xuống thị trấn Leyhan, với quy mô lớn như thế này, một cuộc khai chiến có chủ đích đang xảy ra, và chắc chắn rằng thiệt hại đối với người dân sẽ rất lớn.
Ngay cả khi đám người đang tìm cách bỏ trốn, chẳng ai dám khẳng định bọn họ sẽ sống sót an toàn rời đi, vì hiện tại chỉ mới là cuộc t·ấn c·ông đầu tiên, các Ma Pháp Sư vẫn chưa tung toàn bộ sức mạnh, hơn nữa còn chưa nhìn thấy binh sĩ của kẻ thù.
Trên con đường về nhà quen thuộc, cảm giác bất an dâng trào trong cơ thể Dylan, anh sợ điều kinh khủng nhất sẽ đến với gia đình mình, cuộc sống này là cơ hội thứ hai, anh không muốn hối hận thêm một lần nào nữa, phải cứu sống gia đình.
"Anh nắm chặt quá, buông tay ra đi, tôi có thể tự chạy được..." Hena đau cổ tay khi bị Dylan nắm chặt, cố kéo tay mình ra.
"A!" Dylan giật mình, lập tức buông tay cô ra, giọng hơi run nói: "Tôi xin lỗi, vì lo lắng quá nên không kiểm soát được, và tôi sợ, sợ rằng đống ma pháp này sẽ rơi trúng đầu cha mẹ..."
Nhà của gia đình Dylan nằm ở cuối thị trấn, nếu từ nhà anh đi thẳng về phía Tây Bắc sẽ đến gần biên giới Đế quốc Hoarang. Mà cuộc khởi tranh đang được diễn ra, điều này chứng tỏ Đế quốc Hoarang đang cố gắng xâm lược Đế quốc Ragkairos.
Phương hướng t·ấn c·ông của bọn họ dĩ nhiên sẽ phá hủy từ bên ngoài rồi tiến vào bên trong, nãy giờ lại có hơn hàng ngàn q·uả c·ầu l·ửa ma thuật rơi xuống gần khu vực cuối thị trấn, Dylan có nguyên do để bất an như vậy.
Hai người nhanh chóng chạy về phía trước, cố tăng tốc thật nhanh, mặc cho vô số q·uả c·ầu l·ửa ma thuật từ trên trời đang rơi xuống.
Tuy Dylan không chú ý đến, nhưng cũng cảm nhận được sức nóng đang lớn dần, những ngọn lửa bắt đầu bùng c·háy d·ữ d·ội, tiếng khóc của đám trẻ lẫn người lớn vang vọng khắp nơi, từng người từng người lướt qua anh, ráo riết chạy về phía cổng trấn.
Dưới sự hỗn loạn chưa từng thấy ở đời trước, Dylan rất khó khăn để vượt qua đám người, thậm chí bây giờ thần trí anh chẳng còn để tâm đến những việc xung quanh, chỉ chăm chăm tiến thẳng tới phía trước, mặc kể người khác xô lấn nhau, và chỉ có một suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu.
Tìm, phải tìm ra cha mẹ!
Ầm ~
Tiếng nổ lớn không ngừng vang vọng, mặt đất rung chuyển dữ dội, ánh mắt của Dylan liên tục đảo qua đảo lại, cố gắng tìm kiếm bóng dáng cha mẹ ẩn sau bóng dáng của hàng người xung quanh.
"Dylan, Hena, hai đứa đang ở đâu? Nghe thấy mẹ nói không?"
Đột nhiên, sự hỗn loạn trong tâm trí Dylan b·ị đ·ánh sập hoàn toàn bởi tiếng gọi quen thuộc từ đằng xa, đây là giọng nói của mẹ anh, Ophelia, không thể sai được, anh đã nghe thấy giống nói này hàng tỉ lần trong suốt nhiều năm qua.
Bằng một cách thần kỳ nào đó mà cả cha mẹ Dylan đã thoát c·hết trong gang tấc, không bị những q·uả c·ầu l·ửa ma thuật rơi trúng, hay bị lửa lớn t·hiêu r·ụi, và chạy tới đoạn đường ở giữa thị trấn để tìm anh và Hena.
"Cha, mẹ, con và Hena ở đây này!" Dylan vui mừng, vẫy vẫy tay hét lớn.
Ngay khi nhìn thấy Dylan và Hena, Husson cùng Ophelia lập tức chạy tới chỗ bọn họ, ôm chặt cả hai vào lòng.
"Tốt quá rồi, tốt quá rồi, may mà hai đứa vẫn không sao, mẹ sợ, mẹ rất sợ khi không tìm thấy hai đứa..."
Giọng nói nghẹn ngào cùng những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Ophelia, đủ để thấy tình yêu của bà dành cho hai người lớn đến mức nào.
Ngay cả một người đàn ông trưởng thành sống hơn bốn mươi năm, trải qua nhiều thăng trầm như Husson cũng không kìm được xúc động trong tình huống này, ông cực kỳ lo sợ, nhưng vẫn cố giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng.
"Đừng đứng đây nữa, chúng ta phải chạy khỏi đây thôi, càng nhanh càng tốt, bọn chúng sắp đuổi tới rồi!"
Bọn chúng?
Dylan ngạc nhiên, vừa nghe thấy lời này từ miệng cha mình, anh lập tức nhận ra giai đoạn tiến công thứ hai đang diễn ra.
Kỵ Sĩ Càn Quét!
Một cuộc t·ấn c·ông nhắm vào mắt xích yếu nhất bởi Ma Pháp Sư để tạo nên sự hỗn loạn như một lời nhắc nhở, nhắc nhở người dân nên chạy trốn khỏi khu vực này.
Tiếp theo đó sẽ cử nhóm Kỵ Sĩ tiến vào khu vực vừa t·ấn c·ông để chiếm cứ nơi này, gặp gà g·iết gà, gặp người g·iết người, có gì c·ướp nấy, càn quét hết thảy mọi thứ.
Kỵ Sĩ của thời đại này khác với binh lính hay kỵ sĩ thông thường, bọn họ sở hữu sức mạnh cực kỳ to lớn, gần như có khả năng đối đầu với cả các Ma Pháp Sư.
Thậm chí trong các cuộc càn quét, Kỵ Sĩ còn làm tốt hơn Ma Pháp Sư rất nhiều, vì những gì bọn họ cần làm chỉ là chém g·iết tất thảy mọi thứ nhìn thấy trên đường, không chừa lại bất cứ thứ gì.
Đương nhiên phần lớn là để giảm thiểu việc phá hủy lương thực, sức mạnh của Ma Pháp Sư cực kỳ khủng kh·iếp, ngộ nhỡ không tiết chế được sức mạnh và phá hủy lương thực, điều này không thể giúp tối ưu hoá việc chiếm cứ lãnh thổ của kẻ địch, đặc biệt khi xâm lược cả một Đế quốc xa xôi.
"Cha, thật sự đám người Đế quốc Hoarang đến xâm lược nơi ở của chúng ta sao?"
Lúc này Dylan cùng cha mẹ và Hena chạy về phía đầu thị trấn giống mọi người, anh vẫn chưa thể tin hoàn toàn sự việc đang xảy ra.
"Ừm, bọn chúng thật sự muốn xâm lược rồi, cha không ngờ lại chọn đúng ngày này. Nhưng tạm thời bỏ mấy vấn đề này sang một bên đi, chúng ta phải ra được cổng trấn trước khi bọn chúng đuổi kịp, bằng không chúng ta đều c·hết hết!"
Husson không còn giữ được sự bình tĩnh nữa như trước kia nữa, ông hiểu tình huống kinh khủng này đang đe doạ đến tính mạng của cả gia đình ông, chỉ là ông không biết nên làm gì ngoài cố gắng cùng bọn họ bỏ chạy.
"Husson, chúng ta có thể sống sót không?" Hai mắt Ophelia ngấn lệ, chưa bao giờ cô cảm thấy c·ái c·hết đến gần với mình giống như đêm nay.
Dylan lập tức trấn an: "Mẹ đừng lo lắng quá, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, tất cả chúng ta đều sẽ sống sót rời khỏi nơi này và bắt đầu lại một cuộc sống mới, đúng không Hena?"
Hena hơi giật mình khi nghe thấy anh nhắc đến cô, giọng nói có chút gì đó cay đắng, đáp: "Đ- Đúng vậy, dì yên tâm đi, chúng ta đều sẽ sống... Ít nhất là cho đến hiện tại..."
Khoảng cách đến cổng trấn chỉ còn hơn hai trăm thước, cố gắng chạy hết tốc lực, bọn họ rất nhanh sẽ rời được khỏi nơi đây.
Biết rằng mọi chuyện không đơn giản như những suy nghĩ, nhưng bọn họ chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải đánh cược cà, cược tính mạng mình cho một cơ hội sống sót.
"Tất cả cố gắng lên, chỉ một chút nữa thôi, cổng trấn đang ở trước mắt rồi, vượt qua cổng trấn chính là cơ hội sống sót của gia đình ta!" Hussson nhìn thấy niềm hi vọng liền hét lớn xua tan nỗi sợ hãi đang bám lấy gia đình ông.
Mặc dù đã nhìn thấy cổng trấn ngay trước mắt, thế nhưng niềm hi vọng về cơ hội sống sót của bọn họ hoàn toàn bị dập tắt bởi đám đông phía trước.
Ngay bây giờ, hàng ngàn người trong thị trấn Leyhan đang chen chúc nhau để được ra ngoài.
Chẳng qua, không phải bọn họ muốn chen lẫn nhau, mà bởi vì ai đó đang chặn trước cổng chính, ngăn không cho bất cứ ai được phép rời đi.
Nói đúng hơn, tình huống tại cổng trấn còn hỗn loạn hơn cả đợt càn quét của đám Kỵ Sĩ và Ma Pháp Sư của Đế quốc Hoarang ở phía sau.
Tiếng hét thất thanh, cảm giác sợ hãi khiến cho đám người không kìm được sự run rẩy, bọn họ đang chứng kiến điều gì đó vô cùng kinh khủng.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Sao mọi người không nhanh rời khỏi đây đi?" Husson thắc mắc hỏi người đàn ông trung niên gầy ốm bên cạnh.
Dyhan vừa vểnh tai lắng nghe, vừa nỗ lực nhìn về phía cổng trấn, mọi thứ đã đủ rối rắm rồi, bây giờ còn xuất hiện loại tình huống kỳ lạ, thật sự chẳng khác nào nói từ từ g·iết c·hết bọn họ đi.
Đặc biệt là khi anh và cả gia đình nghe thấy câu trả lời từ người đàn ông trung niên gầy ốm, một câu trả lời mà bọn họ không muốn nghe nhất.
"Quân xâm lược, quân xâm lược đã trà trộn vào Đế quốc của chúng ta và mai phục sẵn ở phía trước. Hết rồi, hết thật rồi, tất cả mọi người đều sẽ c·hết... Mọi người đều sẽ c·hết, đều sẽ c·hết...!"
"Aaaaaaaa!"
"Cứu, cứu tôi với, cứu tôi với..."
Cùng lúc, tiếng hét thất thanh đầy đau đớn từ phía trước vang vọng bên tai đám người Dylan, có thể nhìn thấy những giọt máu tươi văng tứ phía.
Từng người, từng người một đang bị quân xâm lược chém g·iết vô cùng dã man, máu tươi cứ thế không ngừng phun rải rác khắp nơi, tất cả mọi người đều sợ hãi trước khung cảnh này, tới mức không thể di chuyển nổi.