Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10: Trở về từ cõi c·h·ế·t

Chương 10: Trở về từ cõi c·h·ế·t


Dylan từng mơ cùng một giấc mơ trong suốt khoảng thời gian dài kể từ khi xuyên không tới thế giới này, trong giấc mơ đó ngập tràn muôn màu cảm xúc, từ hạnh phúc, buồn bã, cho đến đau thương.

Từ khi Hena đến ở với gia đình anh, giấc mơ đó đã biến mất khỏi tâm trí anh, thay vào đó, một giấc mơ khủng kh·iếp hơn tiến vào giấc ngủ của anh hằng đêm.

Cho tới hiện tại, cả hai giấc mơ đồng loạt xuất hiện, đưa anh đi theo từng giai đoạn, từng khung bậc cảm xúc, mọi thứ chân thật đến mức anh không biết đâu là hiện thực, đâu là hư ảo.

"Đây có phải những ký ức vụn vỡ của một người trước khi c·hết không?"

Dylan lẩm bẩm khi đang đứng giữa cánh đồng cỏ mênh mông rộng lớn, nhìn chằm chăm về phía cây sồi già cỗi.

Có người nói, những gì đang diễn ra trong hiện thực không phải hiện thực, mà là ký ức được tua chậm trước khi c·h·ế·t của một người.

Dylan từng bật cười khi nghe thấy lời này, bởi lẽ anh có thể suy nghĩ, có thể cảm nhận, có thể hành động, chẳng lý do gì để nói toàn bộ đều là ký ức cả.

Thực tế thì chẳng ai chứng minh được câu nói đó đúng hay sai, cuộc sống của con người vốn dĩ tồn tại nhiều câu hỏi, để giải đáp được hết tất cả chắc chắn phải cần đến rất nhiều thời gian.

"Phù... Nơi này thật thoải mái, có cảm giác vô cùng quen thuộc, là ở đâu nhỉ?"

Dylan ngồi xuống ngay gốc cây sồi, tựa lưng vào gốc cây, mắt nhìn thẳng về phía chân trời.

"Nhớ rồi, nơi này chẳng phải là cánh đồng bên ngoài thị trấn Leyhan sao? Đột nhiên mơ về nơi này, bởi vì mình nhớ cuộc sống thoải mái khi còn ở thị trấn Leyhan sao? Hay chỉ đơn giản vì mình muốn một cuộc sống bình dị vô lo vô nghĩ?"

Chậc! Không biết nữa, mọi thứ diễn ra quá chớp nhoáng, cha mẹ c·h·ế·t, mình cũng sắp c·h·ế·t, rốt cuộc sau cái c·h·ế·t thứ hai thì mình sẽ trở thành thứ gì? Sống trong thời đại nào? Vẫn giữ được ký ức đời trước?

Dylan bắt đầu nổi cơn đau đầu, vô số suy nghĩ hỗn loạn ngập tràn trong đầu anh, từng giây từng phút đánh sắp bức tường bảo vệ tinh thần.

"Không, mình không thể c·h·ế·t, thù còn chưa báo mình không được phép c·h·ế·t, mình nhất định phải báo thù cho cha mẹ!

Và còn cả... hủy..."

Đột nhiên, thế giới xung quanh Dylan trở nên vặn vẹo, trong chớp mắt cuốn anh vào một vòng xoáy khổng lồ.

...

Hự!

Hộc... Hộc... Hộc...

M- Mình, mình vẫn còn sống?

Dylan bất ngờ tỉnh giấc, hai mắt lập tức liếc nhìn xung quanh, đập ngay vào mắt anh là một căn phòng vô cùng sang trọng, đầy ấp những thứ quý giá chỉ có quý tộc cao cấp mới sở hữu nổi.

"Mình đang ở trong phòng của một quý tộc...?"

Huh?

Đang lẩm bẩm, Dylan bỗng thấy một bài báo trên bàn, bên trên ghi dòng chữ lớn với nhiều nội dung: Cuộc Xâm Lược Của Đế Quốc Hoarang, Tiền Tuyến Thất Thủ - Thị Trấn Leyhan Bị Chiếm Đóng, Hoàng Đế Gridprey en Vincent Ra Lệnh Chiêu Binh Mãi Mã.

"Đêm ngày 31 tháng 12 năm 789, Đế quốc Hoarang cử mười hai ngàn binh sĩ xâm lược biên giới Đế quốc Ragkairos, bao gồm một ngàn năm trăm Ma Pháp Sư, Nhất Tinh trở lên, ba ngàn Kỵ Sĩ Nhất Tinh trở lên, bảy ngàn năm trăm binh lính thông thường. Thị trấn Leyhan chịu thiệt hại nặng nề nhất, toàn bộ những người sống trong thị trấn đều bỏ mạng, xác chất thành đống..."

"Cái c·h·ế·t của người dân thị trấn Leyhan là sự thất trách của Kỵ Sĩ và binh lính canh gác bên ngoài tiền tuyến, đến nay vẫn chưa có bất kỳ thông tin nào liên quan đến họ, nhiều khả năng đã bị g·i·ế·t sạch nên mới dẫn đến việc Đế quốc Hoarang có thể chiếm đóng được thị trấn Leyhan trong lãnh thổ Ragkairos chúng ta."

"Hoàng Đế Gridprey en Vincent sau khi nhận được tin Đế quốc Hoarang xâm lược biên giới đã ra lệnh chiêu binh mãi mã, huấn luyện quân đội, những ai tham gia sẽ nhận được tiền trợ cấp hàng tháng, cũng như những đóng góp trong khoảng thời gian tham gia chiến trận sẽ quy đổi thành tiền mặt, và chỉ cho phép người từ 14 tuổi trở lên gia nhập quân đội..."

Sau khi đọc xong vài dòng trên tờ báo, tâm trạng Dylan chuyển biến dữ dội, ánh mắt hiện rõ vẻ tức giận, như thể muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Rốt cuộc thì sự hi sinh lão Mike, bà Evyn, và người anh hùng Arthur chỉ cứu sống được anh và Hena, cái giá thật sự quá đắt!

"Tại sao phải đến mức này chứ...?"

Dylan nghiến răng, khó chịu lẩm bẩm.

Một loại cảm giác muốn báo thù sôi sục trong tâm trí Dylan, thôi thúc anh tìm g·i·ế·t những kẻ đã hại gia đình mình, nhưng sức mạnh hiện tại không cho phép anh làm điều đó.

So với đời trước, anh chỉ mất chưa đến ba ngày để tìm ra tên khốn uống rượu lái xe tông c·h·ế·t cha mẹ, và dùng đúng nửa giờ để hành hạ, cũng như g·i·ế·t c·h·ế·t hắn.

Đối với cuộc sống hiện tại, thế giới mà anh đang sống tồn tại sức mạnh siêu phàm, năng lực của anh còn quá yếu để đầu được với đám Kỵ Sĩ Hoarang, đặc biệt là tên khốn Kỵ Sĩ nhẫn tâm g·i·ế·t c·h·ế·t cha mẹ trước mặt anh.

"Không được, mình không thể nằm yên ở đây, mình cần sức mạnh, phải trở thành kẻ mạnh mới g·i·ế·t được hắn!"

Dylan đột ngột ngồi dậy, mọi cảm giác đau đớn trước đó đều biến mất hoàn toàn, bây giờ cơ thể anh khoẻ khoắn hơn bao giờ hết.

"Lạ thật, rõ ràng mình bị đâm ngay ngực trái, giờ sờ vào lại chẳng cảm nhận được vết thương, thậm chí sẹo cũng không cảm nhận được, người nào có năng lực làm được chuyện này?

Cảm ơn tính sau đi, mình cần tìm Hena, cũng như nhanh chóng nâng cao sức mạnh, thời gian không thể chậm trễ, dù sao đám người Hoarang chuẩn bị khai chiến rồi, rất nhanh sẽ nổ ra cuộc chiến lớn giữa hai Đế quốc...!"

Đúng vào lúc này, ai đó từ bên ngoài mở cửa phòng bước vào, ban đầu chỉ thấy bóng dáng của một người phụ nữ mặc bộ quần áo sang trọng, cùng với mái tóc màu vàng óng ánh, trông cực kỳ quý phái.

Cho đến khi người phụ nữ quay mặt đối diện với anh, ngay lập tức anh nhận ra đây là Hena, chẳng qua anh không mấy kinh ngạc, dù sao từ lúc đến sống chung với gia đình anh cô ấy lúc nào cũng trông bộ dạng này, một người dẫu có lắm lem bùn đất vẫn tỏa ra sự quý phái.

"A? Dylan, anh tỉnh rồi?"

Hena ngạc nhiên khi thấy Dylan ngồi dậy trên giường, lập tức chạy đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống.

"Đừng cử động mạnh, mặc dù cơ thể anh đã được chữa trị rồi, nhưng trong khoảng thời gian đó anh cũng bất tỉnh suốt bảy ngày bảy đêm, thêm cả bảy tiếng lúc chạy trốn, vẫn nên nằm nghỉ một chút trước khi hoàn toàn thích ứng."

Dylan bây giờ mới nhận ra tay và chân mình hơi nặng nề hơn lúc trước, cảm giác giống như sắt thép hàng trăm cân đè lên vậy, dù rất cố gắng nhưng chỉ cử động được một chút, đây là dấu hiệu bình thường của một người nằm trên giường bệnh quá nhiều ngày.

Chẳng qua là, từ nãy giờ ngoài cảm giác nặng nề ra, Dylan còn có cảm giác cơ thể rất thoáng, chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng cảm nhận được cơn lạnh, như thể anh không mặc quần áo, mà đang trần truồng.

Chầm chậm đưa mắt nhìn xuống cơ thể, anh chứng kiến cơ thể mình không mảnh áo che thân, rồi mở nhẹ tấm chăn lên, liền thấy phần thân dưới cũng tương tự, không có quần, mà chỉ có một mảnh vải che đi phần quan trọng mà thôi.

"Cái này... Suốt bảy ngày bảy đêm tôi bất tỉnh trong tình trạng trần như nhộng này sao? Không có lấy một người giúp tôi thay quần áo, thật chứ?"

Dylan vừa kinh ngạc, vừa cảm thấy buồn cười, xen lẫn chút xấu hổ, vì nãy giờ Hena đang ngồi bên cạnh, dường như đã nhìn thấy hết cơ thể anh rồi, vậy mà vẫn bình tĩnh như thể không quan tâm bất kỳ điều gì ngoài sức khỏe của anh.

"Đại Mục Sư Rikval nói nên để anh trong bộ dạng thật thoáng, như thế Mana trong người và Mana tự nhiên mới luân chuyển nhịp nhàng với nhau được, nhờ đó giúp cơ thể anh không bị tác động bởi tác nhân bên ngoài, đồng thời còn tăng cường khả năng kháng bệnh."

Hena giải thích rõ ràng mọi thứ, giống như cô biết rõ những chuyện này, chứ không phải được ai khác truyền đạt lại.

"Đây là năng lực đặc biệt chỉ những người thức tỉnh mới học được, anh lại trở về từ cõi c·h·ế·t, khả năng thích ứng Mana cũng như kháng bệnh tật cực kỳ tốt."

Dylan nhìn thẳng vào mắt Hena, lắng nghe từng lời nói của cô, bởi lẽ trước lúc anh ngất xỉu đã từng nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ được nghe lại giọng nói vừa dịu dàng, ngọt ngào, vừa lạnh lùng này của cô.

Đôi lúc Hena rất nghiêm túc trong cách nói chuyện của mình, cũng có đôi lúc cô đối xử với mọi người bằng dáng vẻ dịu dàng và ngọt ngào.

Dĩ nhiên ở bất kỳ thời đại nào, chỉ cần người đàn ông nhìn thấy toàn bộ dáng hình khuôn mặt của Hena đều sẽ say như điếu đổ, một người phụ nữ quá xinh đẹp, quá ngọt ngào.

Dylan một tuần trước đã nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con với Hena, chẳng qua lúc anh tặng quà cho cô, không biết cô đã đáp lại như thế nào.

Nhưng mà bây giờ anh không còn muốn biết câu trả lời của cô, vì anh cần báo thù hơn là yêu đương nam nữ, kết hôn sinh con, những thứ này hoàn toàn không giúp anh cứu sống cha mẹ, hay giúp anh trả thù cho họ.

"Cảm ơn cô rất nhiều, Hena." Dylan bỗng nhẹ nhàng nói.

"Huh? Vì điều gì? Sao đột nhiên lại cảm ơn? Lẽ nào trong lúc điều trị não anh xảy ra vấn đề rồi à?"

Hena khó hiểu trước lời cảm ơn của Dylan, vừa tỉnh dậy đã nói lời này thật sự có chút vấn đề.

"Haha" Dylan bật cười, sau đó lắc lắc đầu: "Không xảy ra vấn đề gì cả, chỉ là muốn cảm ơn cô thôi, vì tất cả mọi thứ."

Nếu lúc đó Hena không quay lại, có lẽ anh chẳng thể rời đi với bộ dạng yếu ớt đó được, khả nâng cao anh đã bị chôn vùi trong bùn đất, hay thậm chí bị chôn vùi dưới đống thi thể của người dân thị trấn Leyhan.

Lần này trở về từ cõi c·h·ế·t, tâm tình anh cũng thay đổi ít nhiều, bản thân cũng không bị lạc lối như lúc trước nữa, bởi vì giờ đây ngoài việc trả thù ra, anh thật sự không quan tâm tới bất kỳ vấn đề nào khác.

Dylan hít thở nhẹ một hơi rồi nhìn thẳng vào mắt Hena: "Hena, có chuyện này tôi muốn nói với cô."

"Là chuyện gì?" Hena nghiêng đầu nhìn anh.

Dylan nghiêm túc nói: "Tôi dự định sẽ gia nhập quân đội, tôi cần tăng trưởng sức mạnh của bản thân, cũng như sức mạnh của cả một đội quân để chống lại Đế quốc Hoarang, tiêu diệt tất cả bọn chúng trả thù cho cha mẹ."

Hena có chút thất vọng, dường như bản thân cô muốn điều gì đó lớn lao hơn."Chỉ vậy? Đơn giản như thế?"

"Huh? Ý cô là...?" Dylan đột nhiên cảm thấy khó hiểu trước lời nói của Hena, nhưng cũng phần nào nhận ra ý định thật sự.

"Chúng ta cùng nhau..."

Cốc cốc ~

Bất chợt, từ bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Mark chậm rãi tiến vào trong, vừa đi vừa nói: "Ồ, Cậu tỉnh rồi à? Đang tâm sự chuyện gì thế? Tôi có thể nghe một chút được không?" Mark vội xua xua tay, cười nói: "Haha, đùa đấy, nếu cậu tỉnh rồi thì tốt qua, nhanh ra ngoài cùng ăn sáng đi, chắc hẳn bất tỉnh li bì nhiều ngày khiến cậu đói lắm nhỉ?"

Dylan dĩ nhiên rất bất ngờ khi thấy Mark, một người đàn ông trưởng thành với dáng vẻ như một thư sinh, mặc trên người bộ quần áo sang trọng, toàn thân tỏa ra khí chất của quý tộc cao cấp, một người cao quý như vậy lại mời anh và Hena cùng ăn sáng, chuyện khá quan ngại.

"Hena, anh ta là ai thế?"

"À, anh ấy là tiểu thành chủ thành Triphous, người đã giúp chúng ta vào thành, cũng như nhờ người cứu sống anh, Mark rel Brimhole." Hena lập tức giải thích.

Dylan giật nảy mình, không ngờ anh ta chính là người cứu giúp anh, liền cúi đầu nói: "A! Rất vui được gặp ngài, tôi là Dylan Claymond, thành thật cảm ơn ngài vì đã cứu sống sinh mạng tầm thường này, không biết nói gì hơn ngoài cảm ơn ngài. Mà hiện tại tôi chẳng có gì để báo đáp, thật sự cảm thấy rất hổ thẹn, nhưng yên tâm, chắc chắn sau này tôi sẽ trả ơn cho ngài."

"Được rồi, không cần phải khách sáo như vậy làm gì, đều do lỗi của tôi khi không quản được những người lính gác cổng kia, làm chậm trễ thời gian chữa trị cho cậu. Nếu lúc đó tôi không kịp thời xuất hiện, có lẽ giờ này anh đã c·h·ế·t rồi, như thế thanh danh của Tử Tước Brimhole sẽ bị ô uế mất, cho nên anh đừng câu nệ quá, chuyện báo xem như đã trả vì sự thất trách của tôi đi!" Mark nhẹ lắc đầu đáp.

Sau đó Mark bỗng xua xua tay thêm một lẩn nữa, cười cười nói tiếp: "Tạm gác những chuyện đó sang một bên đi, hai người nhanh cùng tôi ra ngoài ăn sáng, tránh cho thức ăn bị nguội, vậy sẽ không ngon như lúc còn nóng."

Dylan nhìn sang Hena, thấy cô gật đầu biểu thị anh nên đồng ý nghe theo lời Mark nói.

"...Được, lần nữa cảm ơn ngài." Dylan nhẹ cúi đầu đáp.

Rốt cuộc anh cũng đồng ý nghe theo Mark, rồi nhanh chóng theo chân anh ta ra ngoài, hướng đến nhà ăn, nãy giờ ngồi nói chuyện cũng mất kha khá thời gian nên cơ thể đã thích ứng dần, có thể đi lại như bình thường.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã tới chỗ bàn ăn đầy ấp những món ăn ngon miệng mà cả đời này anh chưa từng nhìn thấy, một bữa ăn vô cùng thịnh soạn đậm chất quý tộc cao cấp.

Trước khi bắt đầu vào bữa ăn, Dylan bỗng quay sang nhìn Hena, nhỏ giọng nói: "Chuyện ban nãy chúng ta nói cứ làm như vậy đi, chỉ có như thể mới giải quyết được hết tất cả mọi thứ!"

Chương 10: Trở về từ cõi c·h·ế·t