Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17: Huấn luyện (4)

Chương 17: Huấn luyện (4)


Thực lực của một quân nhân trong q·uân đ·ội không xếp theo quân hàm, mà xếp theo thứ hạng từ F đến S, thứ hạng này đại biểu cho thiên phú và sức mạnh của họ.

Đối với quân hàm, mỗi một người sẽ được thăng cấp quân hàm khi hoàn thành nhiệm vụ, làm tốt những gì được yêu cầu trong thời gian nhập ngũ, hay có chiến tích nào đó trên chiến trường.

Vì vậy nên sức mạnh của hạ sĩ Richard không yếu như cấp bậc quân hàm, anh ta chỉ là không muốn dính sâu vào con đường của một quân nhân, chỉ muốn rời khỏi nơi nguy hiểm tiềm tàng này, nói chính xác thì anh ta s·ợ c·hết.

Tất nhiên ở thời điểm hiện tại, năng lực anh ta thể hiện từ đầu đến giờ vẫn chưa phải toàn bộ sức mạnh thật sự.

Đại Đội Trưởng Arielle đứng phía xa ngẫm nghĩ khi xem trận chiến của hai người bọn họ.

"Richard không quá nổi trội, tuy nhiên anh ta thuộc hạng A, điều mà không phải ai cũng đạt tới được. Chẳng qua suốt bảy năm sinh hoạt trong quân đội, anh ta lại không có tiến triển gì, dậm chân tại chỗ suốt khoảng thời gian dài, điều gì đã ngăn anh ta phát triển?"

Đại Đội Trưởng Arielle vô cùng khó hiểu, để đạt tới hạng A, người đó phải sở hữu tài năng chiến đấu từ mức khá trở lên, đồng thời có kinh nghiệm chiến đấu, cũng như nắm bắt được thời điểm nào nên phát động tấn công, thời điểm nào nên lui về phòng thủ, chính xác mà nói thì đó là vấn đề tư duy.

"Hừm, nhưng cũng phải nói, Dylan đang làm quá tốt, phải chăng từng tập luyện võ thuật, hay thậm chí chiến đấu qua vô số người rồi? Nếu không thì chẳng ai lại thành thục cách chiến đấu nhanh đến thế, lại còn biết dùng thủ thuật qua mắt đối thủ, và cả khả năng phán đoán tình huống vô cùng tốt."

Cho dù là người mới thức tỉnh, hay thiên tài trăm năm có một, thì vẫn phải trải qua quá trình rèn luyện lâu dài, cũng như nỗ lực hơn người bình thường rất nhiều lần.

Bởi thế nên Dylan rất đặc biệt, rất bí ẩn, nhưng dù sao thì mấy vấn đề này rồi một lúc nào đó sẽ biết rõ ngọn nguồn mọi thứ.

Lúc này, tưởng chừng như màn bứt tốc chớp nhoáng của Dylan có thể ám sát và hạ gục được Richard, thì pha phản công thần sầu của Richard khiến tất cả mọi người đang đứng xem bên ngoài choáng ngợp.

Bằng cách thần kỳ nào đó, chỉ trong phút chốc bóng hình Richard hoàn toàn biến mất khỏi thực tại, gần như mắt thường chẳng nhìn thấy được bất kỳ thứ gì, cho đến khi Richard đột ngột xuất hiện ở trước mặt Dylan, hơi khuỵu gối xuống.

Rõ ràng vừa mới biến mất, thế nhưng lại xuất hiện ngay tại vị trí ban đầu, lại còn xoay người đối diện với đối phương, và đứng hơi khuỵu gối trong tư thế chuẩn bị tấn công, hai tay nắm chặt cán kiếm bất ngờ đâm tới phía trước.

Kiếm Thuật Cơ Bản - Đâm Thẳng!

"Đừng xem thường, đây là kiếm thuật mạnh nhất!"

Loại kiếm thuật cơ bản này là đơn giản nhất, dễ học nhất, đương nhiên muốn phát huy tối đa sức mạnh của loại kiếm thuật này thì lại không dễ dàng chút nào.

Mặc dù chỉ là kiếm thuật cơ bản, nhưng uy lực không đến từ việc nó thuộc loại thuật cấp thấp hay cấp cao, mà phụ thuộc vào sức mạnh của người thi triển.

Hơn nữa, tốc độ cũng là một phần không thể thiếu trong kiếm thuật, bởi tốc độ hoàn toàn có thể áp chế được đối phương, khiến họ bối rối không biết bản thân xuất chiêu khi nào.

Dylan tương tự thế, anh bỡ ngỡ trước pha phản công chớp nhoáng từ Richard, không những không hạ gục được anh ta, mà còn bị đưa vào tình thế khó khăn.

Quả nhiên bản thân mình vẫn còn quá non trẻ, thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu khiến bản thân không kịp phản xạ trong tình huống bất ngờ này!

Dylan lẩm bẩm trong đầu, so với thời điểm chiến đấu cùng tên Kỵ Sĩ kia, thì hiện tại anh đã mạnh hơn rất nhiều, dù chưa dùng đến ma pháp, nhưng đã khắc phục được điểm yếu của một Ma Pháp Sư là chiến đấu tầm gần.

Nếu làm tốt hơn, kết hợp ma pháp cùng khả năng ám sát tầm gần, anh sẽ trở thành một cỗ máy g·i·ế·t người đúng nghĩa, hiển nhiên cần thêm thời gian để anh phát triển.

"Tôi nghĩ mình có thể làm tốt hơn mà không cần dùng đến ma pháp, hay sử dụng Mana khuếch đại sức mạnh..."

Dylan hít thở nhẹ, trong chớp mắt bản thân như hòa lẫn cùng ánh sáng, kiếm thuật của Richard đâm thẳng vào ngực trái, nơi trái tim tồn tại, nhưng lại hoàn toàn không tác động được, như thể đang đâm vào ánh sáng chứ không phải da thịt con người nữa.

"Huh? Đến kỹ thuật này mà cậu cũng làm được, thật sự cậu rất phi thường, vượt xa tưởng tượng ban đầu của tôi!"

Richard khen ngợi một câu khi chứng kiến Dylan tránh né đòn tấn công của anh ta trong khoảng thời gian vô cùng ngắn, phải phản xạ và độ tự tin cao tới mức nào mới dám liều lĩnh như vậy.

Ngay khi vừa tránh khỏi đòn tấn công chí tử, Dylan dùng ma pháp biến khu vực xung quanh anh trở nên trắng xoá, che khuất đi tầm nhìn của Richard.

"Cái quái gì vậy? Rốt cuộc cậu ta có bao nhiêu chiêu thức chưa sử dụng?"

Đừng nói người trong cuộc như Richard, đến ngay cả những bậc tiền bối và lính mới bên ngoài cũng đều ngạc nhiên trước màn thể hiện này.

Rất rõ ràng, Dylan hoàn toàn áp đảo Richard, dẫu cho anh ta nhiều lần gây khó dễ, nhưng Dylan vẫn luôn biết cách thoát khỏi nguy hiểm, và dễ dàng lật ngược thế cờ.

Nếu ai đó nói Dylan đang chơi đùa với Richard, thì người đó đã sai, anh chỉ muốn dùng sức mạnh thông thường để đối chiến, dùng ma pháp thì từ đầu anh đã kết thúc trận chiến này rồi.

Đối thủ, kẻ thù mà Dylan nhắm tới có nhiều ưu điểm, từ sức mạnh cơ bắp cho đến khả năng khuếch đại Mana, anh buộc phải phát triển cả hai thứ sức mạnh này cùng lúc.

Đấy là lý do vì sao đến cuối Dylan mới dùng tới ma pháp, vì anh biết mình đã thua Richard rồi, chẳng qua đang thuận tiện chiến đấu, chỉ bằng lợi dụng anh ta, nhờ anh ta thử những chiêu thức mới.

"Chậc! Cậu định trốn trong thứ ánh sáng chói loá đó đến khi nào? Nhanh kết thúc trận chiến này đi, hay là nói cậu muốn tôi phải đầu hàng?"

Richard bây giờ cảm thấy khá khó chịu, anh biết nếu Dylan dốc toàn lực, dùng đến sức mạnh siêu phàm thì bản thân không phải đối thủ, nhưng cũng không nên đem bản thân anh ra làm trò tiêu khiển chứ?

Dylan nhận ra mọi chuyện đang đi quá xa, liền lên tiếng: "Tôi hiểu anh rất khó chịu, nhưng mong anh kiên trì thêm chút nữa, tôi muốn dùng thêm một ma pháp, tất nhiên sẽ không làm tổn thương anh đâu!"

"Ha... C·h·ế·t tiệt! Chẳng thà cậu đừng nói và dùng luôn cả ma pháp đó đi, còn hơn là xin phép tôi và nói với giọng điệu như thể đang xem thường tôi? Chuyện này không thể bỏ qua được!" Richard cau mày khó chịu đáp.

Ngay sau đó, Richard bất ngờ biến mất khỏi phạm vi xung quanh, hoàn toàn không cảm nhận được tung tích của anh ta ở bất kỳ hướng nào.

"Không phải như anh nghĩ, tôi chỉ là sợ mình kiểm soát sức mạnh quá kém, sẽ làm hại đến người khác..." Dylan lẩn trốn trong ánh sáng cố gắng giải thích.

Tuy nhiên, Richard chẳng mảy may quan tâm tới, thay vào đó dùng hành động chứng minh mình không yếu như những gì Dylan nói.

"Cậu nghĩ rằng với lượng Mana ít ỏi đó sẽ làm khó được tôi sao? Tôi gặp qua nhiều người còn mạnh hơn cậu gấp mấy lần, và giờ tôi sẽ cho cậu thấy sức mạnh thật sự là gì!"

Richard vô cùng nghiêm túc trong lời nói của mình, ai cũng đều nghĩ người bình thường như anh ta không thể tiến xa, và hiện thực cũng đánh thẳng vào một đòn rất đau.

Trong lục địa Virnam, người bình thường chỉ như sâu kiến, nhưng lại được những kẻ mạnh quan tâm, bảo vệ.

Tất nhiên bảo vệ ở đây là bảo vệ trong một thời điểm nhất định, khi chiến tranh nổ ra, những kẻ yếu sẽ đi đầu, trở thành tốt thí cho những kẻ mạnh phía sau tiến lên.

Lý do Richard rời khỏi quân đội cũng vì nguyên nhân đó, anh ta luôn là người đi đầu trong các nhiệm vụ nguy hiểm, bởi mất đi một kẻ yếu luôn luôn lúc nào cũng tốt hơn mười kẻ mạnh.

Mà người ta thà nhìn mười kẻ yếu bị g·i·ế·t, còn hơn đưa một kẻ mạnh vào chỗ c·h·ế·t, sự khác biệt giữa người bình thường và người thức tỉnh chính là như thế.

Kiếm Thuật Cơ Bản - Trảm!

Richard từ đâu đột nhiên xuất hiện trước mặt Dylan, mặc cho ánh sáng chói lóa đang che khuất đi tầm nhìn, nhưng anh ta vẫn tung chiêu, dường như có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

Trong tức khắc, Richard trảm xéo từ trên xuống, hướng thẳng vào phần cổ Dylan, cú trảm này trảm xuống với tốc độ cực kỳ nhanh, ngay cả Dylan cũng phải đắn đo khi không kịp phản ứng.

"Huh? Đây là đánh hỏa mù sao?"

Dylan kinh ngạc, cú trảm vừa rồi chỉ dùng để qua mắt người khác, nhưng không hiểu tại sao Richard vẫn đứng yên phía trước, tư thế giống như khi dùng 'Kiếm Thuật Cơ Bản - Đâm Thẳng'.

"Không phải, đó không phải chiêu đâm thẳng, là một chiêu thức khác?"

Dylan nhận ra sự khác biệt trong tư thế chuẩn bị xuất chiêu của Richard, lần này anh ta tập trung hơn, không tấn công chớp nhoáng giống những lần trước, mà đang chờ đợi thời cơ thích hợp nhất để xuất chiêu.

Sau đó, hai đường kiếm chéo xuất hiện từ hai hướng trái phải, nhắm thẳng vào người Dylan, điều đáng nói chính là độ chính xác của hai đường kiếm này vô cùng chuẩn, chém xuyên qua cả khu vực bị ánh sáng rực rỡ che khuất.

Kiếm Thuật Cơ Bản - Chém Đôi!

Một chiêu thức khác trong Kiếm Thuật Cơ Bản mà Richard học được, so với hai chiêu thức còn lại thi chiêu thức này đòi hỏi người thi triển phải tập trung cao độ, và tung đòn một cách chuẩn xác nhất.

Mà một khi đã tung đòn thì chắc chắn vô cùng nhanh, khiến đối phương không cách nào đoán được phương hướng, đồng thời hạ sát đối phương.

Chỉ có điều, đó là điều sẽ xảy nếu như sức mạnh của người thi triển đủ lớn, và đối phương hoàn toàn không phản xạ được.

"Kết thúc rồi!"

"Quả thật là một trận chiến hay, tôi học hỏi được rất nhiều từ anh đấy, tiền bối!"

Chương 17: Huấn luyện (4)