Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đế Quốc Chiến Tranh
Unknown
Chương 16: Huấn luyện (3)
Còn gì tuyệt vời hơn khi được huấn luyện thực chiến, thay vì huấn luyện đơn giản với hình nộm?
Dylan chẳng có chút sợ hãi nào khi nghe thấy lời thách đấu từ phía vị tiền bối kia, vừa rồi mới học được kha khá cách t·ấn c·ông và di chuyển, có thể dùng thực chiến đánh giá mức độ thuần thục của bản thân, cũng như khả năng đạt tới trình độ nào.
Hơn nữa, đối thủ càng mạnh, mới giúp anh phán đoán được toàn bộ thực lực, vì kẻ thù của anh vô cùng mạnh, hoàn toàn g·iết được anh bất kỳ lúc nào, thậm chí tại thời điểm hiện tại một cái búng tay thôi đã đủ phanh thay anh rồi.
Sau khi chấp nhận lời thách đấu từ Richard, Dylan cùng anh ta đi tới một khu vực trống trãi ngay bên cạnh, không hề để ý đến hàng ngàn ánh nhìn đang chằm chằm hướng về phía họ.
Dường như thời khắc này trong mắt bọn họ chỉ có đối phương, muốn lao vào ngay lập tức, nhưng lại ngập ngừng vì vấn đề nào đó.
"Tiền bối, tôi nghĩ vẫn nên nói với Đại Đội Trưởng một tiếng, nếu không nói gì mà lại lao vào đánh nhau như vậy sẽ vi phạm quy tắc..."
Dylan tuân thủ quy tắc quân đội, anh biết mình đang sống trong môi trường nào, nơi này không phải thế giới bên ngoài, những gì quân nhân hướng tới là cả một Đế quốc, chứ chẳng riêng gì ai.
Richard cầm kiếm gỗ, giữ vững tư thế chuẩn bị chiến đấu, bình tĩnh đáp: "Yên tâm, Đại Đội Trưởng bây giờ đang nhìn chúng ta luyện tập với nhau, những gì cậu cần làm là dốc hết sức đối đầu với tôi!"
Huh?
Dylan quay đầu nhìn lại phía sau, thấy Đại Đội Trưởng Arielle khoanh tay nhìn chằm chằm về phía anh và Richard, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
Đúng vào lúc này, Richard từ xa bất ngờ lao tới, một kiếm đâm thẳng về phía trước. "Trong mọi cuộc chiến đừng bao giờ rời mắt khỏi đối phương, vì nếu làm như vậy kết cục sẽ rất kinh khủng, giống như cậu bây giờ!"
Tốc độ di chuyển của Richard tương đối nhanh, chẳng mấy chốc đã lao tới trước mặt Dylan, thanh kiếm gỗ trên tay anh ta không hề nương từ một chút nào, trực tiếp nhắm vào phần ngực trái,
Với khoảng cách gần, cùng tốc độ ra đòn từ phía Richard, thật sự rất khó để một người có thể tránh né, hay phản công lại ngay lập tức, trừ khi mức độ phản xạ của người đó phải cực kỳ cao.
Mình không nghĩ trận đấu đã bắt đầu, đúng là ngu ngốc quá mà!
Dylan tự trách bản thân mình, lần trước anh từng ngẫm nghĩ điều tương tự đối với tên Kỵ Sĩ g·i·ế·t cha mẹ anh, quay lực với kẻ thù chính là tự đưa mình vào chỗ c·h·ế·t, lần này thì anh đích thân nhận thức được câu nói đó.
"Huh? Không thể nào, làm sao cậu ta có thể thoát khỏi mũi kiếm của mình?"
Richard ngạc nhiên khi chứng kiến Dylan nhẹ nhàng luồn lách qua mũi kiếm, né sang bên trái, khoảnh khắc đó diễn ra vô cùng chớp nhoáng, hoàn toàn không thể nhìn bằng mắt thường.
Tốc độ, độ dẻo dai, và khả năng phản xạ ít nhất cũng phải ở mức trung bình mới thực hiện được thao tác tránh né này, người bình thường luyện tập ba tháng, năm tháng cũng chưa chắc thành thạo.
Vậy mà tên lính mới chẳng ai biết từ đâu tới, không có bất kỳ thông tin nào được đăng trên các bài báo, hay được truyền tai nhau về một thiếu niên tài năng.
Đương nhiên Richard không phải dựa vào mỗi việc né tránh liền đánh giá Dylan tài năng, mà vấn đề nằm ở những hạt Mana luân chuyển xung quanh cơ thể khi anh tránh né.
"Cậu đã thức tỉnh rồi à?" Richard tò mò hỏi.
Dylan chưa vội trả lời, vì bản thân anh cũng khá kinh ngạc, mặc dù biết anh là người thức tỉnh, nhưng Richard lại bình tĩnh đến đáng sợ, anh ta chỉ thể hiện một chút dáng vẻ ngạc nhiên ra bên ngoài, nhằm che dấu đi khả năng quan sát của bản thân.
Bởi lúc này Dylan đang di chuyển xung quanh Richard với tốc độ cực kỳ nhanh, liên tục chuyển từ hướng này sang hướng khác, thậm chí còn tấn công vào từng điểm yếu trên cơ thể anh ta như cổ, lồng ngực, hay hai bên hông, anh ta vẫn chống đỡ một cách nhẹ nhàng.
Với thanh kiếm gỗ trên tay, anh ta chẳng cần phải làm gì đó hoa mỹ, chỉ đơn giản giơ kiếm lên đúng vào thời khắc dao găm tấn công vào, bất kể từ phía trước hay phía sau, anh ta đều đỡ được hết các đòn tấn công dồn dập từ phía Dylan.
"Tiền bối hỏi mà cậu lại im lặng à? Đang xem thường tôi vì tôi không phải người thức tỉnh sao?" Richard hơi nhíu mày, vừa đỡ đòn vừa cười nhạt nói.
Dylan bất ngờ dừng lại ở ngay phía sau Richard, đáp: "Tôi nghĩ mình đang trong một cuộc chiến thì không nên trả lời câu hỏi của anh đúng chứ, tiền bối? Dù sao chúng ta vẫn đang là đối thủ của nhau!"
Dứt lời, Dylan đột ngột xông tới trước, vung cây dao găm gỗ trên tay nhắm thẳng vào phần cổ Richard, thời khắc dao găm lao nhanh tới cổ anh ta diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt, giống như anh dùng dịch chuyển tức thời để tiến gần đến đối phương.
"Cậu nói đúng, trong cuộc chiến sống còn, dừng lại trả lời người khác thì chẳng khác nào nói nhanh tới g·i·ế·t tôi đi? Tưởng chừng cậu chỉ là lính mới bình thường, không ngờ lại học hỏi rất nhanh, rất đáng khâm phục, tôi có chút ghen tị rồi đấy! Nhưng tôi tuyệt đối không thể thua được, đối với cái tôi của một tiền bối, việc thua hậu bối, đặc biệt là lính mới như cậu thì càng không thể!"
Ngay khi thời điểm dao găm chạm vào phần da bên ngoài cổ, thanh kiếm trên tay Richard lập tức ngăn chặn lại, không cho nó được phép tiến sâu hơn.
Khoảng cách giữa dao găm, thanh kiếm và cổ của Richard cách nhau rất gần, chưa đến nửa phân, nếu dao găm trên tay Dylan chạm vào thì anh đã thắng cuộc chiến này rồi, dĩ nhiên điều đó hiện tại chưa xảy ra.
Mà ngạc nhiên thay, Richard không thể nào ngờ đến, thật ra đòn tấn công vừa rồi từ Dylan chỉ là cú lừa, dao găm gỗ bỗng chốc bay lên cao, trong tức khắc bay ngược về phía bên phải, đúng vào vị trí bàn tay phải của anh đang mở ra, chuẩn bị bắt lấy nó.
"Chuyện này... Tới chuyện này mà cậu cũng làm được sao? Chắc hẳn đã từng huấn luyện từ trước rồi, nếu không sao có thể thuần thục như vậy?"
Richard lẩm bẩm, cảm nhận được dao găm gỗ một lần nữa nhắm vào cổ mình, lần này nguy hiểm hơn, khi mà Dylan thay đổi cách cầm dao găm, và tấn công hai đòn chỉ trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi.
"Tiền bối, anh nói hơi nhiều rồi, nên tập trung vào trận chiến, và tuyệt đối đừng xem thường tôi, tôi có mục đích lớn lao hơn cần hướng tới, thiết nghĩ anh nên dốc hết toàn bộ sức lực được rồi, không cần phải giấu giếm nữa!"
Dẫu cho bản thân đang chiếm thế thượng phong, thế nhưng Dylan vẫn dè chừng trước Richard, còn nói ra mấy lời như kiểu từ nãy đến giờ Richard chỉ đang chơi đùa với anh, chứ không hề dốc toàn lực.
Và quả thật là như vậy, Richard lập tức chứng minh bản thân mình xứng đáng là bậc tiền bối, không phải loại vô danh tiểu tốt được huấn luyện lâu ngày trong quân đội.
Hự!
Trong nháy mắt, Richard giơ chỏ giật mạnh ra sau, đâm trúng ngực Dylan, khiến anh bị đẩy lùi một đoạn, chứng tỏ sức mạnh từ cú giật chỏ của anh cực kỳ mạnh.
May mắn thay, vừa rồi anh kịp phản xạ đưa cây dao găm lên chống đỡ, nhưng không có tác dụng gì mấy, lực tay của Richard thật sự quá mạnh đi.
"Cuối cùng anh cũng chịu dốc hết sức, tôi cũng không giấu giếm năng lực của mình nữa!"
Dylan đột nhiên hừng hực khí thế, từ đầu đến giờ chưa dùng đến Mana, đường nhiên anh sẽ không dùng toàn bộ lượng Mana trong người, hay lợi dụng Mana tự nhiên biến hóa chúng thành sức mạnh của bản thân.
Nếu ngay từ đầu anh làm như vậy thì trận chiến đã kết thúc rồi, một người không thức tỉnh, lại chỉ là hạ sĩ như Richard, thật sự chống đỡ được trước sức mạnh của người thức tỉnh sao?
Chính vào lúc này, Richard trực tiếp lao thẳng về phía Dylan, thay kiếm gỗ trên tay đưa về phía sau, trông giống như sắp chuẩn bị tung đòn tấn công thẳng, một đòn kết liễu đối phương.
Hiểu được điều này, Dylan vận chuyển Mana xuống hai bàn chân, làm cho đôi chân giảm bớt trọng lượng, tạm thời gia tăng tốc độ di chuyển, rồi nhanh chóng di chuyển sang hai bên.
"Muốn tránh? Nghĩ rằng dùng Mana giảm bớt trọng lượng và di chuyển nhanh thì sẽ tránh được sao? Quá non nớt!"
Richard lẩm bẩm khi thấy những hạt Mana lấp lánh xuất hiện xung quanh đôi chân Dylan, anh ta ngược lại rất bình tĩnh, trong nháy mắt bất ngờ đứng trước mặt Dylan, tư thế chuẩn bị đâm kiếm về phía trước cuối cùng đã được tung ra.
Dylan không khỏi kinh ngạc khi không hề phát hiện ra sự hiện diện của Richard, rõ ràng vừa rồi anh ta còn cách khoảng bảy, tám thước, chưa đến một giây đã hiện trước mặt anh, còn tung đòn tấn công một cách chớp nhoáng.
Thanh kiếm gỗ trên tay Richard càng lúc càng tiến vào về phía ngực trái Dylan, tốc độ đâm nhanh đến chóng mặt, hoàn toàn không nhìn rõ được phương hướng, ngay cả khi đang trong trạng thái được giảm trọng lượng anh vẫn không phản ứng kịp.
Một hạ sĩ, một người chưa thức tỉnh, ấy vậy mà có thể làm khó được người thức tỉnh như Dylan, phải chăng có phương pháp nào đó giúp người bình thường khắc chế được người thức tỉnh?
"Ha... Quả nhiên tiền bối vẫn là tiền bối, kinh nghiệm và trải nghiệm đã được đúc kết nhiều năm, nhưng tôi cũng giống như anh, tôi không muốn thua, không muốn thất bại. Chẳng phải vì cái tôi của tôi lớn, hay vì tính háo thắng, chỉ là tôi không muốn thất bại cho tới khi hạ được người đàn ông kia!"
Dylan đột ngột bật ngược về sau một cách uyển chuyển, lộn vài vòng giữa không trung rồi tiếp đất nhẹ nhàng, thao tác này của Dylan khiến Richard lần nữa mở to mắt kinh ngạc, có cần thiết phải nghiêm túc như vậy không?
Sau khi tránh khỏi đòn tấn công chí mạng này, Dylan dừng lại đúng nửa giây, sau đó bản thân như hòa mình vào làn gió, trong tức khắc di chuyển ra sau lưng Richard.
"Kết thúc rồi!"
Dylan lẩm bẩm một câu, xoay dao găm gỗ rồi chém thẳng vào cổ Richard.
Tuy nhiên, mọi thứ không đơn giản như tưởng tượng.