Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đế Quốc Chiến Tranh
Unknown
Chương 7: Nguy kịch (1)
Tờ mờ sáng, sương mù che khuất dọc đường, gió lạnh không ngừng thổi tới, giữa cánh rừng nhỏ có một cỗ xe ngực đang lưu chuyển với tốc độ tương đối nhanh.
Trên cỗ xe ngựa, bên trong có một thiếu nữ chăm sóc thiếu niên đang thoi thóp với v·ết t·hương sâu trên ngực, ban đầu máu đã chảy ra rất nhiều, hiện tại chỉ có thể nói là không cách nào ngăn máu ngừng chảy, tính mạng khó giữ.
"Ông ơi, còn bao lâu nữa mới tới thành Triphous? Anh ấy sắp chống đỡ không nổi rồi, ở đây lại chẳng có gì cầm máu được..."
Hena hiện rõ vẻ lo lắng, từ nãy đến giờ cô đã hỏi ông lão lái xe ngựa cùng một câu hỏi này rất nhiều lần, tình trạng của Dylan bây giờ cực kỳ nguy kịch, chỉ khi đến được thành Triphous, nhờ các thầy thuốc chữa trị, bằng không anh thật sự sẽ c·hết.
Thậm chí nhờ đến thầy thuốc chữa trị cũng chưa chắc chữa khỏi, bởi vết thương quá sâu, mà suốt quãng đường di chuyển từ thị trấn Leyhan tới nơi này đã gần sáu tiếng, trong suốt khoảng thời gian đó máu vẫn liên tục chảy.
Chẳng ai chắc chắn rằng anh sẽ sống được đến khi gặp thầy thuốc, hay đã c·h·ế·t trên đường di chuyển rồi, việc bây giờ Hena có thể hi vọng là Dylan sẽ cầm cự được tới lúc vào thành Triphous, cũng như hi vọng về một điều kỳ tích sẽ đến với anh.
"Cháu gái đừng hoảng, đi thêm hai dặm nữa là tới thành Triphous rồi, cố gắng làm cách nào đó giữ cho máu đừng chảy ra quá nhiều."
Hai dặm đường, với tốc độ của cỗ xe ngựa này phải mất mười lăm, hai mươi phút mới tới được cổng thành, hơn nữa còn phải qua kiểm tra của lính gác cổng.
Mười lăm, hai mươi phút thật sự quá dài!
"C·h·ế·t tiệt! Lẽ ra mình nên quyết tâm bảo Dylan chạy trốn khỏi thị trấn, chứ không phải vì một vài lời nói mà để anh ta đối đầu với Kỵ Sĩ Hoarang!"
Từ khi chứng kiến khung cảnh đẫm máu của Dylan, Hena đã bắt đầu tự trách mình, nếu lúc đó cô kéo theo anh rời đi, thì giờ đây đã chẳng đối mặt với tình trạng nguy kịch.
Mặc dù cả hai không phải anh em ruột thịt, quen biết nhau cũng chỉ trong ba năm ngắn ngủi, thế nhưng giữa hai người luôn có cảm giác rất quen thuộc, giống như quen biết nhau từ rất lâu rồi.
Hơn nữa, cô được cha mẹ anh chăm sóc như con gái ruột, cả gia đình anh chưa bao giờ đối xử tệ bạc với cô, chứng kiến những người chăm sóc mình như cha mẹ ruột c·h·ế·t.
Bây giờ người bạn mà cô yêu quý, hết lòng tin tưởng cũng đang trong tình trạng nguy kịch, khiến cảm xúc của cô trở nên vô cùng hỗn loạn, cô sợ, cô sợ những người mình yêu quý đều c·h·ế·t, giống như cái c·h·ế·t của cả gia tộc Lancelot.
Bất kỳ người nào ở bên cạnh cô, đến một lúc nào đó rồi sẽ rời xa cô, không phải vì bọn họ bỏ trốn, mà bởi vì ai ở bên cạnh cô đều sẽ c·h·ế·t.
Hena rất lo sợ điều này xảy ra, nếu đến cả Dylan cũng vì vận mệnh xui rủi của mình mà c·h·ế·t, thì thật sự cô sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.
"Cố gắng lên Dylan, ước mơ của tôi, ước mơ của anh, chúng ta đều chưa thực hiện được, lẽ nào anh muốn từ bỏ sao?"
Hena lẩm bẩm bên tai Dylan, dường như muốn động viên tinh thần anh, bởi lẽ ước mơ của họ vẫn còn dang dở, nếu một trong hai c·h·ế·t rồi, ước mơ đó cũng theo họ đi về phía bên kia thế giới.
Thời gian càng lúc trôi qua càng nhanh, ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp chốn, rất nhiều tiếng xe ngựa và giọng nói của người dân vang vọng bên tai, dường như đã tới khu vực đông người.
Điều này đồng nghĩa với việc bọn họ đẫ tới rất gần thành Triphous, mà Dylan vẫn còn thoi thóp thở, khả năng sống sót nếu vào được thành rất cao.
Tuy nhiên, trước khi tiến được vào thành Triphous, bọn họ cần phải qua bước kiểm tra của người gác cổng, quan trọng chính là số lượng người cần kiểm tra quá nhiều, lại phải mất thêm mấy chục phút mới tới lượt bọn họ.
"Cháu gái, chúng ta tới nơi rồi, nhưng phải chờ thêm một lúc lâu nữa mới đến lượt chúng ta, cậu nhóc đó vẫn còn ổn chứ?"
Ông lão lái xe ngựa kéo màn nhìn vào trong, chỉ thấy Hena dùng hai tay che lấy vết thương, cố gắng không để cho máu chảy ra ngoài.
Hena hơi thất thần nhìn ra bên ngoài, phía trước là hàng dài người đang đứng xếp hàng chờ đến lượt mình được kiểm tra, chờ tới lúc cô được kiểm tra xong, có lẽ Dylan đã đi về miền cực lạc rồi.
Cô vội cầm lấy con dao sắc bén cắt đi một mảnh áo của mình, sau đó đặt nó lên trên vết thương, rồi cắt thêm một phần màn che quấn lấy cơ thể cùng vết thương Dylan lại.
Trước đó cô đã làm điều tương tự, cũng dùng mảnh vải áo của mình và một phần màn che dài quấn lấy vết thương anh, nhưng do dường đi gồ ghề nên phần băng bó trở nên vô nghĩa, máu vẫn cứ chảy ra đều đặn không ngừng.
Hiện tại đường đi bằng phẳng, băng bó lại có thể giảm bớt lượng máu chảy ra ngoài, hơn nữa cô cần phải làm một việc, không thể ngồi đó che vết thương cho anh.
"Ông, ông trông chừng anh ấy giúp cháu một lúc."
Dứt lời, Hena bước ra ngoài, lập tức nhảy xuống đất trước sự ngạc nhiên của ông lão lái xe ngựa, ông biết cô định làm gì nên không hỏi mà vừa quan sát Dylan ở bên trong theo lời cô nói, vừa liếc nhìn xem cô sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào.
Hena chạy nhanh tới chỗ người gác cổng trông bộ quần áo xộc xệch, rách nát, bị cắt bớt nhiều vải, lại thêm nhiều vết bẩn và máu dính đầy bên trên, khiến đám người đang đứng xếp hàng khó hiểu dõi mắt nhìn vào cô.
Vì khoảng cách tương đối xa nên ông lão lái xe không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cô với lính gác cổng, chỉ biết rằng cuộc đối thoại giữa bọn họ diễn ra vô cùng căng thẳng.
Dường như lính gác cổng không cho phép cô tiến vào thành và phải xếp hàng như những người khác, không có bất kỳ ngoại lệ nào, kể cả khi có người sắp c·h·ế·t.
"Làm ơn hãy cho chúng tôi vào thành, nếu không được chữa trị ngay lập tức, anh ta thật sự sẽ c·h·ế·t, các người muốn nhìn thấy người dân Ragkairos phải c·h·ế·t, trong khi hoàn toàn có thể cứu họ sao?"
Hena cực kỳ tức giận, nhưng vẫn cố nói chuyện một cách nhẹ nhàng nhất, tránh xảy ra xung đột không đáng có giữa đôi bên.
"Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng quy định là quy định, tôi không thể làm trái được, ngoài kia vẫn rất nhiều người già, trẻ em, và người bị bệnh, cũng chẳng thể chắc chắn rằng cô và những trên trên cỗ xe ngựa đó có phải quân đối địch cố lẻn vào thành hay không..."
Chỉ là người lính gác cổng cứ ép cô phải nổi điên lên.
"Quân đối địch cố lẻn vào thành? Tôi biết anh sợ rằng chúng tôi là những gián điệp, nhưng chúng tôi thật sự không phải gián điệp, chúng tôi chính là đang chạy trốn khỏi bọn chúng, khỏi quân xâm lược!"
"Không có bất kỳ thông báo nào từ quân đội về việc tấn công của quân xâm lược Hoarang, không có bất kỳ quân cảnh vệ nào bảo vệ được người dân thị trấn Leyhan, tất cả bọn họ đều c·h·ế·t hết rồi. Và chúng tôi là những người may mắn trốn khỏi nơi đó, và một người đã bị thương rất nặng cần được chữa trị kịp thời..."
"Anh biết tại sao hôm nay có nhiều xe ngựa và nhiều người dân muốn tiền vào thành không? Vì bọn họ nhận được thông tin từ chúng tôi, nếu chúng tôi không bảo họ quay lại, rất có thể bây giờ bọn họ đều c·h·ế·t dưới tay đám người Hoarang rồi!"
Người lính canh gác nghe đến đây liền bừng bừng lửa giận, quát lớn: "Câm miệng! Cô biết mình đang nói gì không? Những lời này của cô là bịa đặt, vô căn cứ, ảnh hưởng đến tinh thần của người dân, chúng tôi có thể bắt, hoặc thậm chí g·i·ế·t cô vì dám bịa đặt tin đồn này!"
"Chậc!" Hena tặc lưỡi một cái, càng tranh cãi, càng kéo dài thời gian, như vậy chỉ khiến tình trạng nguy kịch của Dylan trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Hena hít thở nhẹ, cố gắng lấy lại bình tĩnh, trong tình huống như thế này, nóng giận khiến con người ta mất khôn, hiện giờ thứ cô cần là cứu sống Dylan chứ không nhất thiết phải tiến vào thành.
Trước mũi kiếm chĩa về phía mình, Hena lạnh lùng nhìn người lính trước mặt, và cả người lính bên cạnh bất kỳ lúc nào cũng có thể cùng xông lên bắt, hoặc chém bay đầu cô.
"Tôi thề có trời đất chứng giám, những lời nói của tôi hoàn toàn không phải bịa đặt, các anh không tin lời tôi nói thì có thể cử quân đội đi kiểm tra tình hình ở thị trấn Leyhan!"
"Bây giờ các anh không cho phép chúng tôi vào thành, cũng được thôi, nhưng ít nhất hãy gọi thầy thuốc đến đây, bằng không thật sự sẽ có người phải bỏ mạng đấy, các anh muốn mọi người chứng kiến cảnh tượng đó sao? Ngay tại cổng thành Triphous của Đế quốc Ragkairos?"
Người lính gác cổng nhíu mày nhìn Hena, lời này của cô không những không khiến anh ta thay đổi suy nghĩ, ngược lại còn tức giận hơn.
"Cô đang đe dọa tôi? Nhanh bắt cô ta lại giao cho thành chủ, dám buông lời bịa đặt trước mặt mọi người, còn lôi cả Đế quốc Ragkairos ra nói, tội này của cô chắc chắn sẽ bị tử hình!"
Ngay lập tức, người lính gác cổng bên cạnh lao tới bẽ tay Hena ra phía sau, đồng thời dùng một sợi dây thừng quấn lấy hai bên cổ tay, trói cô lại.
"Các người...?"
Hena cực kỳ kinh ngạc, không ngờ đến bọn họ chẳng thèm quan tâm tới lời nói của cô, trực tiếp bắt giữ cô như vậy.
"Hừ! Tất cả mọi người nghe cho rõ đây, tuyệt đối không được tin những gì cô ta nói, Đế quốc Ragkairos chúng ta chắc chắn không thể nào bị xâm lược được. Những quân đội, Kỵ Sĩ ngoài kia đang ngày đêm canh giữ biên giới, chẳng có ai dám tấn công lãnh thổ của chúng ta cả! Chỉ có thể nói cô ta là gián điệp từ Đế quốc khác cử đến, muốn thâm nhập vào điểm trọng yếu của chúng ta, cho nên mọi người đừng quá lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ được quân đội Đế quốc giải quyết!"
"Người đâu, nhanh tới đó bắt những người trên chiếc xe ngựa kia, cũng như bao vây khu vực xung quanh nơi này, nhất định không được để một ai rời khỏi đây, trước khi chúng ta bắt giữ được bọn gián điệp đi chung với cô ta!"
Người lính canh gác đứng trước mặt tất cả mọi người, nghiêm túc nói với bọn họ, lập tức trấn an được phần nào tinh thần không ổn định của họ khi nghe Hena nói quân Hoarang đang xâm lược Đế quốc Ragkairos.
Đúng vào lúc này, một người thanh niên trẻ tuổi mặc bộ quần áo sang trọng được đính khá nhiều đá quý, khiến cho ai nấy đều lóa mắt khi nhìn vào anh ta, chắc chắn rằng đây là một quý tộc.
"Dừng tay, sao các anh có thể bắt giữ một người phụ nữ chân yếu tay mềm như vậy, chỉ vì nghi ngờ những lời cô ấy nói là bịa đặt?"
"Nhưng thưa ngài, cô ta..."
Người thanh niên trẻ tuổi chậm rãi tiến gần tới chỗ Hena và những người lính canh gác, trông anh ta chẳng khác nào các thể loại quý tộc chuyên ăn chơi sa đọa, nhưng từng lời nói cử chỉ của anh ta lại đi ngược hoàn toàn với suy nghĩ của số đông.
"Trước khi đưa ra quyết định anh nên xem xét theo nhiều khía cạnh khác nhau, có thể góc nhìn của anh đúng, vì anh là một người lính từng hoạt động trong quân đội, anh hiểu rõ nếu để gián điệp lọt vào Đế quốc chúng ta thì sẽ cực kỳ nguy hiểm."
"Tuy nhiên, theo như lời cô gái này nói, quân đội Hoarang đang xâm lược Đế quốc chúng ta, thay vì trấn an mọi người bằng cách buộc tội cô ấy, thì anh nên báo lại với thành chủ, hoặc cấp trên của mình về sự việc này, để cho bọn họ điều tra tình hình."
"Nãy giờ tôi cũng nghe qua ít nhiều sự tình rồi, trước mắt anh thả cô ấy ra đi, và gọi cả thầy thuốc... không, nên gọi Mục Sư đến đây cứu người mà cô ấy muốn cứu đi, nhanh lên, đừng khiến mọi chuyện trở nên quá phức tạp!"