Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6: Cuộc chiến không cân sức (2)

Chương 6: Cuộc chiến không cân sức (2)


Dylan hơi khuỵu gối xuống, mặc dù vậy vẫn cố gắng đứng vững, không để cho đôi chân mình được phép gục ngã.

Tình huống vừa rồi quả thật nguy hiểm cùng cực, gần như anh đã đi tới cửa tử, nhưng may mắn kịp thời sử dụng ma pháp tạo giáp lên cơ thể mới thoát khỏi c·ái c·hết trong gang tấc đó.

Kể cả khi đã dùng ma pháp tạo giáp bảo vệ cơ thể, anh vẫn không ngăn chặn được toàn bộ nhát chém, hậu quả chính là những v·ết t·hương hằn sâu trong da thịt.

Tổng cộng bốn mươi chín nhát chém hằn sâu trên ngực và bụng Dylan, máu từ v·ết t·hương liên tục chảy ra, rõ ràng rất đau đớn, ấy vậy mà anh vẫn bình tĩnh nhìn về bóng lưng tên Kỵ Sĩ.

Chẳng phải quay lưng lại với kẻ thù đồng nghĩa với việc tự đưa mình vào chỗ c·hết sao?

"Cơ hội đây rồi!"

Trong đầu Dylan đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, rõ ràng anh vẫn chưa c·hết mà tên Kỵ Sĩ lại thản nhiên quay lưng về phía anh, ung dung bước đi như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Đây là sai lầm của tên Kỵ Sĩ, và cơ hội để anh trừng phạt sai lầm khi hắn dám khinh thường đối thủ, đặc biệt là đối với một người vừa thức tỉnh sức mạnh siêu phàm như anh.

Bỗng chốc, những hạt Mana chuyển động xung quanh Dylan, chúng tập hợp về một chỗ ngay lòng bàn tay, sau đó dần dần hình thành nên hình dạng của một loại v·ũ k·hí.

Tập hợp gần như toàn bộ Mana chuyển động xung quanh có thể điều khiển để tạo ra một cây cung ánh sáng, nó lớn gấp ba lần những cây cung và mũi tên thông thường, anh thât sự muốn g·iết c·hết đối phương trong một đòn này.

Anh giương cao cung, kéo mạnh mũi tên về sau, nhắm chuẩn vào phần lưng bên trái tên Kỵ Sĩ, khoảng cách tương đối gần nên việc tránh né là điều cực kỳ khó xảy ra, và uy lực chắc chắn vô cùng khủng kh·iếp.

Tuy sống nhiều năm nhạt nhẽo trong tù, nhưng anh cũng học được khá nhiều kỹ năng sử dụng v·ũ k·hí từ một đàn anh, không nghĩ rằng việc đó lại giúp anh trong tình huống này, thời điểm để trả thù cho c·ái c·hết của cha mẹ.

Không rõ đây có phải trùng hợp, hay từ đầu số phận của anh đã được sắp đặt như thế rồi, cha mẹ c·hết bởi một một kẻ nào đó, và bản thân anh sẽ cầm v·ũ k·hí lên g·iết c·hết tên khốn đã g·iết họ, giống như dejavu.

Vù!

Trong nháy mắt, Dylan thả mũi tên ra, mũi tên ánh sáng lập tức phóng thẳng về phía trước với tốc độ vô cùng nhanh, thậm chí mất chưa đến nửa giây đã lao tới bên cạnh tên Kỵ Sĩ.

Mặc dù chứng kiến mũi tên ánh sáng lao tới chỗ tên Kỵ Sĩ, Dylan vẫn không tự mãn, anh tập trung nhìn những diễn biến tiếp theo, phải chắc chắn rằng mũi tên ánh sáng xuyên qua cơ thể hắn, như thế anh mới yên tâm rời đi.

Hơn nữa, sau đòn t·ấn c·ông tổng lực này, không nghĩ mình còn đủ sức tiếp tục đối đầu với tên Kỵ Sĩ, nếu hắn vẫn sống sót, thì thật sự nguy hiểm c·hết người sẽ đến với anh, bởi chính kẻ đã g·iết cha mẹ anh.

"Làm ơn, làm ơn hãy c·hết đi, đừng phản kháng hay làm bất cứ điều gì cả, kết thúc mọi chuyện ngay tại đây đi!

Dylan lẩm bẩm cầu nguyện, bây giờ ngoài cầu nguyện ra, anh chẳng biết nên làm gì cả, bởi Mana trong người đã cạn kiệt gần hết rồi, mà bản thân anh lại chưa học được phương pháp hấp thụ Mana, nên không thể tiếp tục sử dụng ma pháp.

Lúc này, tên Kỵ Sĩ ung dung hướng về phía bên ngoài cổng trấn, hắn muốn truy đuổi những kẻ đang cố gắng tháo chay, đặc biệt là Hena, người đã đi bên cạnh Dylan.

Bất chợt, trong một giây phút ngắn ngủi, tên Kỵ Sĩ cảm nhận được nguy hiểm đang ở ngay phía sau lưng mình, dường không thể tránh né, bởi vì thứ đó lao tới với tốc độ vô cùng nhanh.

Từ xa, Dylan căng mắt nhìn thời khắc mũi tên đâm xuyên qua người tên Kỵ Sĩ, nhưng rồi, điều mà anh nhìn thấy khiến anh rất ngạc nhiên, đến mức cả cơ thể cứng đờ, khó tin với những gì đang diễn ra trước mắt.

Rõ ràng đây là cơ hội để anh báo thù cho cha mẹ, chỉ cần mũi tên xuyên qua người tên Kỵ Sĩ, phần ngực nơi trái tim b·ị đ·âm thủng bởi mũi tên ánh sáng, nhất định hắn ta sẽ c·hết.

Tuy nhiên, lại một lần nữa tên Kỵ Sĩ dập tan hi vọng của anh, hắn bình tĩnh xoay người đối mặt với mũi tên ánh sáng, đứng trong tư thế kỳ lạ, tay cầm chặt cán kiếm chuẩn bị rút ra khỏi vỏ.

Mọi thứ diễn ra cực kỳ nhanh, Dylan hoàn toàn không nhìn thấy tên Kỵ Sĩ đã rút kiếm ra từ khi nào, mà chỉ thấy một đường kiếm mỏng như tờ giấy cắt mũi tên ánh sáng của anh làm đôi, làm thay đổi quỹ đạo của mũi tên, khiến nó bay qua hai bên, găm thẳng xuống mặt đất và tan biến vào hư không.

Một kỹ thuật dùng kiếm cao cấp cắt đôi Mana, nó cực kỳ đơn điệu, chẳng có gì đặc sắc, nhưng trong mắt Dylan, hình ảnh đó đẹp đến ngay ngất lòng người, chỉ là một đường kiếm cơ bản lại có uy lực lớn mạnh, cũng như cắt được Mana, tên Kỵ Sĩ kia không phải Kỵ Sĩ Tam Tinh, mà còn cao hơn, ít nhất cũng phải Tứ Tinh!

"Ha... Suýt nữa thì m·ất m·ạng rồi, chẳng ngờ tên nhóc này lại thuần thục được sức mạnh siêu phàm ngay trong lần đầu thức tỉnh, xem ra mình đã tự mãn và khinh thường người khác, tuy nhiên..."

Ngay khi cắt đôi được mũi tên ánh sáng của Dylan, tên Kỵ Sĩ lẩm bẩm vài lời rồi bất ngờ xông tới trước mặt anh, như thể hắn vừa sử dụng dịch chuyển tức thời.

Mỗi một người khi thức tỉnh có thể trở thành Ma Pháp Sư, Thuật Sư, Mục Sư, Vu Sư,... Bọn họ đều bị phụ thuộc bởi Mana, Mana trong người cạn kiệt, thì sức mạnh của họ cũng suy giảm theo, thậm chí có thể ngất xỉu nếu cưỡng ép sử dụng ma pháp.

Tên Kỵ Sĩ biết rõ vấn đề này hơn ai hết, hắn đã chinh chiến trên chiến trường nhiều năm, gặp qua không ít người thức tỉnh thiên tài, nhưng luôn gặp vấn đề với Mana.

Đặc biệt hơn hết, một Kỵ Sĩ thức tỉnh có khả năng khắc chế được những người thức tỉnh chuyên dùng Mana như Dylan, chính là khả năng nhìn và cảm nhận dòng chảy Mana trên người đối phương.

Sở dĩ tên Kỵ Sĩ trước mặt biết Dylan đang dần kiệt sức, bởi hắn cũng là Kỵ Sĩ đã thức tỉnh, có thể nhìn và cảm nhận dòng chảy Mana, đồng thời lợi dụng điểm này t·ấn c·ông Dylan khi anh đang trong gian đoạn yếu ớt nhất.

"Rốt cuộc mình chẳng thể thay đổi điều gì, ngay cả việc trả thù cũng không làm được?"

Dylan lẩm bẩm nhìn thanh trường kiếm sắc bén trên tay tên Kỵ Sĩ hướng về phía mình, đòn t·ấn c·ông này diễn ra quá chớp nhoáng, anh chẳng nhìn thấy hắn đã xuất hiện trước mặt khi nào, cho đến khi thanh trường kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào lồng ngực.

Mũi kiếm của tên Kỵ Sĩ càng lúc càng đâm sâu vào trong, gần như có thể xuyên qua phía sau bất cứ lúc nào, cũng như tước lấy mạng sống của Dylan.

Cuộc chiến không cân sức này sắp đi đến hồi kết, có lẽ kết cục của Dylan chỉ có thể là c·ái c·hết, quả thật anh rất ngu ngốc, biết rõ bản thân không phải đối thủ của tên Kỵ Sĩ vẫn cố đâm đầu vào.

Phải chăng con người lúc nào cũng ngu ngốc như vậy?

Hay chỉ đơn giản bởi vì bị thù hằn che mất nên mới đi đến quyết định ngây dại đó?

Nhưng mà, thù g·iết cha mẹ làm sao có thể không báo được cơ chứ?

Dylan luôn có những quyết định bồng bột như vậy, trong suy nghĩ của anh, gia đình luôn luôn lúc nào cũng là trên hết, bọn họ mất rồi, cuộc sống của anh cũng chẳng ý nghĩa gì nữa.

Nếu một ngày gia đình anh biến mất, anh sẽ dùng mọi phương pháp tìm kiếm bọn họ, cho đến khi nào tìm ra bọn họ mới dừng lại, bằng không sẽ tiếp tục tìm kiếm .

Nếu một ngày gia đình anh c·hết vì nguyên do nào đó không phải do bệnh tật hay c·hết già, anh sẽ làm mọi cách để tìm ra t·ên s·át n·hân, làm mọi cách để truy lùng chúng, cho đến khi nào g·iết được chúng.

Dylan không biết bản thân mình là con người như thế nào, anh chỉ tin vào những quyết của mình, và cho rằng đó là điều đúng đắn nhất.

Giờ đây thứ suy nghĩ đó đã biến mất, anh cần phải suy tính kỹ càng mọi chuyện trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng đó chỉ là chuyện có thể thay đổi khi anh sống sót rời đi.

Và dĩ nhiên những gì Hena đã nói rất đúng, ngay từ đầu anh nên cùng cô chạy khỏi đây, chứ không phải rơi vào tình thế nửa sống nửa c·hết như hiện tại.

"Cậu hối hận rồi? Nếu đã hối hận, vậy sao ngay từ đầu lại chọn đi tới bước đường này? Cậu còn quá trẻ để hiểu sự khủng kh·iếp của thế giới này, c·ái c·hết của cha mẹ cậu chỉ là bước đầu cho một cuộc chiến đẫm máu tiếp theo!"

Tên Kỵ Sĩ thô bạo rút thanh trường kiếm ra khỏi lồng ngực Dylan, v·ết t·hương tương đối sâu, khiến máu càng lúc chảy ra càng nhiều, ướt đẫm cả phần thân trên.

Tầm nhìn của Dylan trở nên mờ ảo, mọi thứ đều vặn vẹo, khung cảnh trước mắt anh rất hỗn loạn, gần như không còn nhận thức được giữa sống và c·hết.

"Tại sao, tại sao anh có thể nhẫn tâm g·iết hại người dân vô tội như thế? Anh cũng là con người mà, đúng không?"

Dylan âm thầm nghĩ đến một loại ma pháp giúp ngăn chặn máu chảy ra, cố gắng duy trì sự sống hết mức có thể, anh vẫn chưa muốn c·hết, hay nói đúng hơn, hiện tại anh tuyệt đối không thể c·hết.

"Lẽ nào vì người vợ đã mất của mình nên anh mới thay đổi thành con người tàn bạo như hôm nay?"

Đồng cảm, hay đơn thuần chỉ là những suy đoán bình thường?

Dylan cảm thấy mình có điểm tương đồng với tên Kỵ Sĩ, vợ hắn mất, rất có khả năng là mất trong c·hiến t·ranh, bởi chẳng còn lý do nào để biện minh cho sự tàn bạo của hắn.

Tên Kỵ Sĩ đứng im một lúc, nhìn Dylan thoi thóp lẩm bẩm, việc anh nhắc đến người vợ quá cố của hắn khiến hắn nhất thời bị kích động, dường như muốn phanh thây anh thành ngàn mảnh ngay lập tức.

Thế nhưng, tên Kỵ Sĩ một lần nữa quay lưng lại với anh, vừa bước đi vừa nói với giọng khó chịu.

"Lần sau gặp lại nhất định tôi sẽ g·iết cậu, còn giờ thì cút đi!"

Huh?

Đừng nói Dylan, cho dù là ai ở trong tình huống này cũng đều sẽ ngạc nhiên trước quyết định của tên Kỵ Sĩ, bởi lẽ hắn hoàn toàn có thể g·iết c·hết anh bất cứ lúc nào, nhưng lại tha cho anh một mạng vô cùng khó hiểu.

"Tại sao... Tại sao anh lại không g·iết tôi?"

Tên Kỵ Sĩ dừng lại, trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều tâm tư, vài giây sau thở nhẹ một hơi rồi nói.

"Cô gái đó cũng quay lại cứu cậu rồi, câm miệng và cút đi, trước khi tôi thay đổi ý định!"

Dylan hơi kinh ngạc, vừa nãy rõ ràng đã bảo Hena đi trước, chẳng ngờ cô ấy lại quay lại đây, thậm chí còn mang theo một cây cung sắt, đang giương cung hướng về phía tên Kỵ Sĩ.

Anh lấy tay che đi v·ết t·hương sâu trên ngực, may mắn thay vừa rồi tên Kỵ Sĩ không nhắm vào tim, mà khéo léo nhắm lệch xuống một chút, bởi thế nên anh mới sống sót sau khi hứng chịu đòn chí mạng đó.

"Đừng bắn Hena, tôi không sao, anh ta cũng tha cho tôi một mạng rồi, chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi..."

Vừa dứt lời, đột nhiên Dylan ngã xuống đất, hai mắt chớp chớp nhìn về phía Hena, cố gắng giữ lấy chút tỉnh táo cuối cùng, tay vẫn che đi v·ết t·hương, nhưng chẳng mấy chốc đã hoàn toàn b·ất t·ỉnh nhân sự.

"Dylan!"

Chương 6: Cuộc chiến không cân sức (2)