Cuộc họp trực tuyến kết thúc. Ngay sau đó, Anh Phong đã nhận được đơn đặt hàng mua xEngine từ mấy công ty lớn. Các công ty này đã có chút không nhịn được, muốn tạo ra thế giới của riêng họ trong Second Life rồi.
Nhưng có lẽ để Call of Duty hay World of Warcraft xuất hiện trong Second Life còn cần một khoảng thời gian, vì bây giờ đoàn đội của họ còn cần phải học tập xCode nữa.
Anh Phong hài lòng rồi xoay người đi vào khu nghiên cứu. Mấy ngày nay, hắn cần hoàn thiện nốt cánh tay robot để chuẩn bị cho xưởng sản xuất nữa.
1 tuần sau. Công việc nghiên cứu của Anh Phong cũng chính thức kết thúc. Cánh tay robot được hắn chia làm 3 loại. Cỡ nhỏ chuyên để lắp ráp các linh kiện có kích thước nhỏ và siêu nhỏ như chip, bảng motherboard. Cỡ trung để lắp ráp linh kiện như camera, màn hình... Còn cỡ lớn, hiện tại vẫn chưa dùng đến.
Hoàn thiện xong việc nghiên cứu, hắn ra chỉ lệnh cho A1 bắt đầu công đoạn sản xuất hàng loạt các cánh tay robot, nghĩa là dùng các cánh tay robot đã sản xuất lắp ráp các cánh tay robot mới. Càng có nhiều các cánh tay robot mới ra đời, công suất sản xuất cánh tay mới lại càng tăng. Tin tưởng thời gian không lâu sau hắn sẽ có đủ cánh tay để trang bị cho nhà xưởng của mình.
Sắp xếp xong công việc, Anh Phong định về nhà một chuyến. Thế là hắn nhờ Tố Uyên đi cùng mình chọn lựa một đống quà cho bố mẹ và em gái. Cứ có gì thích là mua mua mua.
Tố Uyên cũng trên danh nghĩa công ty mua cho hắn một chiếc Porsche Panamera Turbo S, hàng chính hãng, giá 14 tỷ. Vì lấy hàng trong showroom chứ không đặt sẵn nên thủ tục vô cùng nhanh chóng, đã có thể bấm biển và đi được ngay.Trong lúc mua xe cũng không có tình huống mỹ nữ chân dài nào ra hẹn ước như trong các truyện mạng. Trước khi bấm biển, nhân viên sale còn hỏi dò hắn có muốn lấy số đẹp không, nhưng Anh Phong từ chối. Chỉ là một chiếc xe, quả thật không cần thiết.
Nhà bố mẹ hắn toạ lạc tại một con ngõ nhỏ ở phố Minh Khai. Vì ngõ không đủ rộng để đi ô tô vào nên Anh Phong đành đỗ xe ở ngoài, rồi mang một đống đồ vào. Cũng may cơ thể hắn đã qua cường hoá nên đi không thấy mệt, chỉ khổ cho Tố Uyên đi cùng bên cạnh.
Mặc dù hắn vô cùng thân sĩ muốn cầm hết đồ nhưng nàng ta nhất định không chịu, phải cầm đồ cùng hắn.
"Đành chịu thôi chứ biết sao." Anh Phong cười khổ.
Bấm chuông xong. Rất nhanh, mẹ hắn đã đon đả ra mở cửa.
"Phong. Thằng bé này. Cuối cùng cũng biết đường mà về nhà. Ủa còn ai đây con?" Mẹ hắn vừa mở cửa, vừa bát quái nhìn Tố Uyên từ đầu đến chân.
"Cháu chào bác ạ. Cháu là Tố Uyên, là thư ký kiêm trợ lý của anh Phong. Cháu rất vui khi được gặp bác." Tố Uyên mỉm cười chào.
"Ồ. Ra là đồng nghiệp hả? Mau vào mau vào! Nhi đâu! Mau ra đây cầm đồ cho anh này!" Thấy 2 người tay sách nách mang, mẹ hắn vội vàng gọi em gái hắn.
"Dạ vâng con ra đây!" Nương theo âm thanh dễ nghe, Nhi cũng vội vàng chạy ra giúp đỡ.
4 người nhanh chóng mang đồ vào nhà. Rồi Tố Uyên ngại ngùng xin phép về trước, mặc cho mẹ Anh Phong cố gắng giữ lại.
"Đúng là một cô gái tốt. Vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp. Chậc...chậc!" Mẹ Anh Phong đánh giá.
"Thật sự chỉ là đồng nghiệp thôi hả anh. 2 người có còn quan hệ gì ngoài luồng không thế?" Nhi tra hỏi.
"Thật sự chỉ là đồng nghiệp! Mẹ và em biết tính con rồi đấy, ngại nhất dây dưa với đồng nghiệp cùng công ty mà." Anh Phong bất đắc dĩ nói. Thật ra Tố Uyên và Mỹ Tiên đều rất đẹp, bảo hắn không có ý đồ gì thì cũng không phải. Nhưng Anh Phong là người có đạo đức, có kiên trì của mình. Hắn tuyệt không muốn ỷ thế hiếp người, vì mình là sếp mà chiếm tiện nghi nhân viên của mình.
Mẹ hắn cùng em gái bán tín bán nghi đành cho qua. Đoạn mẹ hắn lại bắt đầu ngạc nhiên:
"Phong. Bây giờ mẹ mới để ý? Dạo này con ăn uống ngủ nghỉ thế nào mà da dẻ hồng hào, trông như trẻ ra 4,5 tuổi vậy?"
"Đúng vậy, anh. Trông anh bây giờ thật phong độ. Có bí quyết gì không? Mau chia sẻ với cô em gái này nào!" Ở một bên Nhi cũng phụ hoạ.
"Bí mật! Lát nữa bố về, con sẽ bật mí cho gia đình mình." Phong thích thú nói. Từ sau khi cường hoá, hắn càng ngày càng cảm thấy trẻ ra, khoẻ ra, sức lực như có mãi mà không hết.
Hôm nay hắn về nhà, một trong những việc chính cũng là để người nhà mình uống thuốc chống già yếu.
"Bố con á? Sợ rằng tối muộn mới về. Công việc công ty dạo này không được tốt lắm." Mẹ hắn vừa nói vừa thở dài.
Bố của Anh Phong làm việc ở một công ty xuất khẩu thuỷ sản, đồng lương không có mấy không nói, còn toàn phải đi sớm về trễ, thậm chí có khi đi công tác xa nhà đến vài tháng mới về.
"Mẹ à, hôm nay con trở về, cũng đang muốn thuyết phục bố nghỉ việc. Bây giờ con kiếm được tiền, cũng không mong bố mẹ phải vất vả nữa..."
Mẹ hắn cảm thấy mát lòng mát dạ, đoạn trả lời:
"Con nói được câu đấy là mẹ mừng rồi. Công việc của bố mẹ đang ổn định, cũng không muốn thôi việc. Thôi việc xong cũng không biết phải làm gì, chẳng lẽ cứ ở nhà? Con mới gây dựng sự nghiệp, tiền con cứ giữ lấy mà làm ăn."
Nghe đến đây Anh Phong không khỏi cảm thấy bị làm khó. Hắn không thể nói rõ ràng với bố mẹ doanh thu hàng tháng của công ty hắn được, sợ bố mẹ sẽ bị hù chết. Chẳng lẽ nói thẳng ra giờ gia đình hắn đã thành tỷ phú, cũng không thiếu tiền? Anh Phong quyết định không nói chuyện này vội, chờ bố hắn về rồi tính. Dù sao mẹ hắn cũng thường nghe ý kiến của bố hắn, nên chỉ cần thuyết phục bố hắn là được.
"Anh Phong. Đây là cái gì? Quần áo này, túi Dior này. Sợ là đắt lắm đấy!" Lúc này Nhi đã bỏ quà ra, đoạn thét lên.
"Không có gì là đắt. Anh bây giờ kiếm được tiền. Toàn là quà của em hết đấy!" Anh Phong cười.
"Thật không? Trời ơi, em không đang nằm mơ chứ! Anh biết em thích cái túi này biết bao lâu rồi không? Bạn em có một cái, nó mang đến trường khoe suốt. Lúc đó em vừa nhìn đã thấy mê rồi..." Nhi líu lo. Nàng không thể tin ông anh của mình bây giờ lại hào phóng đến vậy.
"Em thích là anh vui rồi. Mau mang quần áo với túi vào thử xem có vừa không?" Anh Phong khuyến khích.
"Ok. Em đi thử ngay!"
Thấy Nhi vui vẻ đến vậy, cả Anh Phong lẫn mẹ hắn đều hết sức vui mừng.
Đúng lúc này, lại có tiếng xe máy ở cổng vào.
"A. Chú Sơn đến! Chú mau vào nhà." Mẹ hắn ra mở cửa, đoạn nói. "Thật là đúng dịp, thằng Phong nó cũng vừa về đến nhà. 2 chú cháu tha hồ mà trò chuyện nhé!"
"Phong nó có nhà à? Vậy thì tốt!" Chú Sơn vừa dắt xe vào vừa nói.
Chú Sơn vốn là bạn chí cốt của bố Anh Phong. Hồi Anh Phong còn nhỏ, chú rất quý hắn, thường xuyên đưa đi chơi, rồi cho ăn kem, ăn kẹo.
"Cháu chào chú Sơn! Dạo này chú vẫn khoẻ chứ ạ?" Anh Phong cười chào.
"Cũng còn tốt, Phong ạ! Trông cháu kìa, càng ngày càng phong độ!" Chú Sơn vừa nhìn Anh Phong vừa cảm thán.
"Có gì đâu chú. À, thế Thái dạo này thế nào chú? Đã bắt đầu đi thực tập chưa?"
Nhắc đến Thái, con chú Sơn, mặt chú Sơn tự nhiên tối sầm lại, đoạn nói:
"Đừng nhắc tới cái thằng trời đánh đấy. Suốt ngày du thủ du thực, không được tích sự gì. Chỉ giỏi đàn đúm!"
0