0
Người đã đến đông đủ, mọi người bèn di chuyển từ sảnh chính vào bàn tiệc. Nguyên công tử quyết chí theo đuôi Ánh Phương, nên nàng đi đến đâu là hắn mặt dày mày dạn đi đến đấy. Giang trông thấy thế liền bĩu môi khinh thường.
Không ngờ, Ánh Phương cũng có vẻ chán ghét Nguyên, nên khi thấy chỗ ngồi bên cạnh Anh Phong còn trống, nàng bèn tiến đến.
Anh Phong thấy vậy cũng hơi bất ngờ. Trong lớp hắn vốn là người vô hình, không có một thanh danh gì có thể nói, không ngờ lại được hoa khôi ưu ái đến mức đi đến ngồi cạnh.
Nguyên thấy vậy tức lắm, đoạn bèn âm dương quái khí nói:
“Phong à, cóc ghẻ mà đòi ngồi cạnh thiên nga, cậu qua chỗ khác ngồi đê, đừng làm vướng chân vướng tay!”
Anh Phong nghe thấy vậy thì cũng hơi bực mình, đoạn hắn đáp trả:
“Nguyên, có nhầm không. Tôi rõ ràng ngồi đây từ đầu. Có đi thì cũng là cậu đi mới đúng!”
Thấy Anh Phong không có ý định nhượng bộ, Nguyên mới hậm hực đi đến đối diện ngồi xuống.
Lúc này một cô bạn học khác thấy Nguyên ngồi đấy, vội vàng chạy đến xun xoe:
“Nguyên à! Lâu rồi không gặp, hôm nay cậu đi xe gì đến đấy!”
“À có gì đâu. Maybach mà thôi, nhà mình còn vài con GL, LX570 nữa, nhưng hôm nay đành đi tạm Maybach.”
“Thật á? Lúc nữa cho tớ đi cùng được không?”
“Được chứ! Lúc nữa tớ mời mấy bạn nữa đi cùng luôn!” Nguyên nói. Ý hắn là muốn mời Ánh Phương đi cùng.
“Ui chu choa, Maybach, rồi LX570 cơ đấy. Nhà cậu chắc làm ăn khá lắm nhỉ?”
“Cũng bình thường, nhà tớ chuyên buôn bất động sản, một năm cũng qua tay tầm mấy trăm căn hộ thôi. Còn tớ thì gần đây có mở một cái garage chuyên độ xe nhập khẩu, thu nhập cũng có khoảng 1 tỷ một tháng…”
“Ôi trời ơi, thật giỏi quá, cậu còn trẻ vậy mà đã gây dựng sự nghiệp thành công rồi. Thật ước mơ quá đi thôi!”
Thấy 2 người một xướng một hoạ, ở đối diện, Anh Phong không khỏi lắc đầu ngán ngẩm. Chỉ dùng tiền, làm sao có thể cưa đổ được Ánh Phương. Nếu dùng tiền mà hữu hiệu, thì đã có biết bao người thực hiện được rồi.
Nhìn sang bên cạnh, thì quả đúng vậy, Ánh Phương chỉ mặt lạnh nhạt nhìn sang phía khác, hoàn toàn không coi câu chuyện của Nguyên và bạn nữ nọ vào đâu.
“Ánh Phương, lâu rồi không gặp, chúng ta cạn một chén!” Lúc này ở một bên, Giang vươn tay gia cầm cốc bia nói.
“Xin lỗi mình không uống bia được, mình thay bằng trà nhé.” Ánh Phương mỉm cười đáp lễ.
“Anh Phong đâu rồi, cũng cầm cốc lên đi nào.”
“Xin lỗi tôi cũng không uống bia ông ạ, tôi xin thay bằng nước suối.” Từ khi cường hoá và chăm tập gym, thì Anh Phong cũng không còn đụng đến bia rượu nữa. Hơn nữa hôm nay hắn lái xe đến, nên cũng không thể uống bia.
“Haha, có chút bia mà không dám uống, còn gì là đàn ông!” Nguyên ở một bên lại bơm đểu.
Anh Phong, Giang và Ánh Phương đều mặc xác Nguyên, giơ tay lên cụng ly một cái rồi uống cạn. Lúc này, Ánh Phương quay sang Anh Phong hỏi:
“Phong, lâu rồi không gặp. Dạo này cậu đang làm gì đấy?”
“À, mình đang làm cho một công ty phát triển phần mềm.” Anh Phong hàm hồ trả lời.
“Vậy à, lương tháng cậu kiếm được cũng khá tốt chứ?”
Ánh Phương hỏi, đoạn khoé mắt nàng hơi liếc về phía chiếc đồng hồ trên tay Anh Phong.
“À cũng tàm tạm. Đủ sống.”
“Hừm, cái gì mà đủ sống, rõ ràng là giàu nứt đố đổ vách!” Ánh Phương thấy Anh Phong trả lời qua loa như vậy, trong lòng thầm tức giận. Từ xưa đến nay, đứa con trai nào gặp nàng đều tìm hết mọi cách phô trương thanh thế, chỉ riêng Anh Phong là hời hợt, giấu tài. Điều này làm Ánh Phương cảm giác có chút mất tự tin.
Sau đó, hai người lại tiếp tục hỏi thăm nhau. Nhưng Anh Phong như con lươn, trơn trượt đến lạ, làm Ánh Phương càng hỏi càng không có đầu mối. Nghề phóng viên trong lòng nàng bỗng chốc trỗi dậy, Ánh Phương thề phải bắt thóp bằng được Anh Phong mới thôi.
Thế là khi tan tiệc, nàng chủ động muốn quá giang xe của Anh Phong để đi về, làm Giang và cả Nguyên ở bên cạnh đều trố mắt ngạc nhiên. Nhất là Nguyên, không chỉ ngạc nhiên, mà vừa buồn vừa tức. Luận gia thế, gia thế hắn hơn đứt Anh Phong. Luận bản sự, hắn cũng cho rằng hắn hơn hẳn.
Thế mà Ánh Phương đối với hắn lúc nào cũng lạnh nhạt, đối với Anh Phong thì lại nhiệt tình như lửa.
Anh Phong cũng mặc kệ nhiều chuyện như vậy. Có người đẹp muốn tiến gần đến mình, có ngu sao mà ngăn cản. Hắn lấy xe Porsche Panamera của mình rồi nghênh ngang đưa Ánh Phương về nhà.
Đến bây giờ, cả lớp mới vỡ lẽ ra, Anh Phong cũng là người có tiền. Khối người lúc này không khỏi hối hận không đi bắt chuyện Anh Phong.
Ngồi trên xe, mở cửa sổ, để gió trời thay gió điều hoà thổi bay cái không khí oi ả của Hà Nội, Ánh Phương không khỏi cảm khái. Hôm nay nàng biểu hiện có chút lỗ mãng rồi. Không ngờ chỉ vì chút tò mò cộng với không cam lòng mà lại dễ dàng ngồi lên xe của người khác, cho dù người đó là bạn cùng lớp.
Ở một bên, ngửi vào hương thơm của mùi thơm cơ thể quyện vào với nước hoa từ Ánh Phương, Anh Phong cũng có chút say rồi. Hắn không thể ngờ mình lại có thể tiếp xúc với hoa khôi gần như vậy.
Nếu cứ như vậy đi về thì có vẻ không cam lòng, Anh Phong bèn dò hỏi:
“Ánh Phương à, còn sớm lắm. Cậu muốn đi uống gì không?”
“Mình không uống được rượu.” Ánh Phương lắc đầu.
“Cũng không phải rượu, ta đi uống chút trà sữa thôi.” Nói rồi không đợi câu trả lời của Ánh Phương, Anh Phong đã phóng xe vọt đi.
Đậu lại ở một hàng trà sữa ven đường, hắn mua hai cốc trà nhài sữa trân châu, rồi vòng qua hồ Tây.
Bây giờ đã về đêm, nên cảnh sắc của hồ vô cùng đẹp. Từng gợn sóng nho nhỏ đập vào bờ, tạo nên thứ âm thành rào rào nho nhỏ khá nên thơ.
Anh Phong và Ánh Phương cứ ngồi vậy, mỗi người cầm một ly trà sữa, im lặng vừa uống vừa cảm nhận… những hơi thở trong không khí đang đọng lại.
“Chỗ này cũng hay mà, đúng không? Trước kia khi có việc gì buồn hay cảm thấy khó chịu trong lòng, tớ vẫn thường tới đây…” Anh Phong chia sẻ.
Ánh Phương chỉ cười, đoạn hóm hỉnh nói:
“Cậu đã chở bao nhiêu cô gái đến đây rồi? Và đã nói như vậy bao nhiêu lần rồi?”
“Trên trời có mắt. Cậu là người đầu tiên đó!” Anh Phong thề thốt.
“Thôi đi! Bọn con trai bọn cậu, tớ còn lạ gì, miệng lưỡi lúc nào cũng dẻo quẹo.” Ánh Phương không tin, nói.
Sau đó, 2 người lại im lặng.
Khi đã hút xong cốc trà sữa, Ánh Phương mới nói:
“Muộn rồi, cậu đưa tớ về được chứ?”
“Dĩ nhiên rồi. Qua đây cũng chỉ là muốn xả stress chút thôi.”
Anh Phong nói rồi, khởi động xe và đưa Ánh Phương về nhà. Sau đó, hắn cũng quay xe về Lotte.
Ngày hôm sau. Đã đến ngày công bố sản phẩm mới của công ty Dragon.
Lần này, do công ty chưa có tiếng tăm gì nên Mỹ Tiên chỉ thuê lại hội trường của khách sạn Lotte, và cũng chỉ chiêu đãi tầm 100 ký giả cùng Youtuber và streamer. Sự kiện này cũng được livestream trực tiếp trên trang chủ và kênh Youtube của công ty.
Chương trình lần này cũng được giản lược hết mức. Đầu tiên Mỹ Tiên, CE0 của công ty Dragon sẽ đọc diễn văn khai mạc, và báo cáo về kết quả hoạt động của công ty. Sau đó sẽ đến lượt Anh Phong.
“Chủ tịch, đã đến giờ rồi!” Tố Uyên lúc này đứng sau cánh gà, nói với Anh Phong.
“Ok được rồi! Trông tôi thế nào?” Anh Phong hóm hỉnh hỏi.
“Đẹp trai c·hết người luôn!” Tố Uyên nháy nháy mắt. “À anh chờ chút, cà vạt cần chỉnh lại, đúng rồi, cứ như vậy… xong rồi.”
Vỗ vỗ bả vai của Anh Phong, nàng nói thêm. “Chúc chủ tịch thành công! Cố lên!”
Đúng lúc này, Mỹ Tiên ở trên sân khấu đã được phỏng vấn xong, đến lượt Anh Phong được mời lên để công bố sản phẩm mới.