0
Anh Phong cũng chỉ đơn giản kể lại lần gặp với tên mật thám này.
Hắn lấp liếm kể rằng khi nói chuyện với tên mật thám thì thấy lộ ra nhiều kẽ hở, nên mới gọi điện cho Cục Tình Báo. Sự việc phát sinh sau đó hoàn toàn là do tên mật thám đi đầu, còn Anh Phong chỉ lái xe đuổi theo.
Biết trong này có nhiều điều khuất tất, nhưng vì tại hiện trường không phát hiện ra điều gì, đại tá Dũng đành phải thở dài, cho qua chuyện. Anh Phong, Mỹ Tiên và một số người đi đường đơn giản được lấy lời khai, rồi cho về.
Thấy chiếc xe của mình đã nát bét nằm bên vệ đường, Anh Phong đành phải gọi cứu hộ cẩu xe về đại lý Porsche gần nhất, rồi bắt một chiếc taxi cùng Mỹ Tiên đi về nhà.
Lúc này, Mỹ Tiên vẫn còn bàng hoàng, đoạn nàng nói:
“Phong à. Người kia. Nghe đại tá Dũng nói đó là mật thám Trung Quốc. Lần này họ muốn b·ắt c·óc tôi là để lấy được bí mật nghiên cứu của công ty chúng ta đúng không?”
“Đúng vậy. Xem ra công ty chúng ta phát triển quá nhanh, khuyết thiếu lực lượng bảo vệ, khiến cho nhiều thế lực nhòm ngó đến.” Anh Phong thừa nhận.
“Vậy…có lần một rồi sẽ có lần hai. Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Mỹ Tiên lo lắng hỏi.
“Tin tưởng sau vụ việc này, phía trên sẽ lưu ý cử người trong bóng tối bảo vệ chúng ta. Chúng ta cũng cần một đội ngũ bảo vệ của riêng mình. Ngay ngày mai cô hãy đi đăng tin tuyển dụng đi. Chúng ta cần bộ đội, cảnh sát xuất ngũ, càng nhiều càng tốt.” Anh Phong đưa ra ý kiến.
Lúc này, Anh Phong cũng thầm cảm thấy hối hận cho sự chủ quan của mình. Đáng lẽ hắn nên hối đoái vài loại công nghệ liên quan đến robot c·hiến t·ranh hay v·ũ k·hí mới đúng… Chứ bây giờ cũng quá bị động. Mặc dù có sự trợ giúp của A1, nhưng hôm nay cũng gặp nhiều kinh hiểm, suýt chút nữa thì Mỹ Tiên b·ị b·ắt đi.
“Mỹ Tiên à, cảm ơn cô.”
“Sao anh lại nói vậy?”
“Tôi không ngờ là cô dám đứng ra chắn đạn cho tôi đấy. Nói chung… tôi khá là cảm động.” Anh Phong thừa nhận.
“Có gì đâu. Anh Phong à, anh mới là người khiến tôi kính phục ấy. Chẳng những đẹp trai, nhà giàu, mà còn là một nhà khoa học gia, từng bước gây dựng sự nghiệp. Anh không biết đâu, ở trong công ty, có khối người đổ vì anh đấy!” Mỹ Tiên dí dỏm nói.
“Tôi… nào có được như cô nói.” Anh Phong khiêm tốn nói.
“Những điều…hôm nay anh nói là thật chứ?”
“Điều gì nhỉ?”
“Về chuyện chúng ta là bạn trai bạn gái của nhau ấy.” Mỹ Tiên không khỏi cảm thấy vừa thấp thỏm vừa ngượng. “Có phải anh… thích tôi rồi không?”
“Đúng rồi, tôi thích cô…” Anh Phong nói. Hắn hài hước dừng lại một chút, rồi nói thêm.”…làm bạn của tôi!”
“Anh đi c·hết đi!” Mỹ Tiên tức giận, đoạn vung tay đấm cho Anh Phong mấy phát. Đương nhiên mấy cú đấm này nhẹ hều, Anh Phong đơn giản chịu đựng.
Thấy tinh thần của Mỹ Tiên đã được phát tiết, không còn khẩn trương nữa, lúc này Anh Phong mới nói:
“Mai đến công ty, tôi có món quà muốn đưa cho cô. Coi như là để ăn mừng đi. Chắc chắn cô sẽ thích!”
“Quà gì vậy?” Mỹ Tiên không khỏi tò mò.
“Bí mật!” Anh Phong c·hết sống không chịu nhả ra.
“Bật mí chút đi mà!” Mỹ Tiên nũng nịu.
“Nói chung là đồ tốt. Yên tâm!”
Thế rồi, hai người tiếp tục trò chuyện vui vẻ với nhau, mãi khi xe taxi đưa họ đến cửa nhà Mỹ Tiên.
Tạm biệt Mỹ Tiên, Anh Phong lại quay về Lotte nghỉ ngơi.
Lúc này, cả Anh Phong và Mỹ Tiên không biết, về phía chính phủ, một cuộc họp cấp cao về họ và công ty Dragon đang diễn ra.
“Đây là ảnh hiện trường t·ai n·ạn ô tô? Có phát hiện ra dấu hiệu gì lạ thường không, đại tá Dũng?” Một người đàn ông đeo kính, thoạt nhìn cũng biết là quan chức cấp cao, hỏi.
“Hoàn toàn không phát hiện ra dị thường! Đó mới là điều đáng sợ!” Đại tá Dũng trả lời.
“Như vậy? Ý anh nói là… cùng một lúc, các xe trên đừng đồng loạt mất lái, ngăn chặn đường đi của xe SantaFe. Sau đó lại đột nhiên có xe mất lái, đâm vào, cho người mật thám kia một đòn chí mạng? Có nhiều sự kiện đột nhiên xảy ra như vậy sao?”
“Về việc này, rất khó có một giải thích cụ thể. Chúng tôi chỉ có thể phỏng đoán, nhân vật chính của sự kiện, cũng là thanh niên này. Hắn tên Anh Phong. Hắn có khả năng gì đó, hoặc là siêu nhiên, hoặc là sử dụng công nghệ, có thể điều khiển các xe lưu thông trên đường!”
“Theo ý kiến của các nhà khoa học trong tổ, rất có thể Anh Phong đang sở hữu một trí tuệ nhân tạo đỉnh cấp, chính trí tuệ nhân tạo này đã hiệp trợ Anh Phong!” Ở một bên, một người trung niên gày gò nói.
“Việc này không phải không có căn cứ. Trên thực tế Anh Phong đang khai phá một trò chơi tên là Second Life, trong đó sử dụng công nghệ trí tuệ nhân tạo xAI, hoàn toàn siêu việt bất kỳ công nghệ AI nào mà chúng ta được biết trên thế giới!” Người này bổ sung.
“Second Life, chẳng phải là trò chơi đang rất hot gần đây sao? Nghe nói còn mang về cho Việt Nam ta rất nhiều ngoại hối, giúp đỡ cho nền kinh tế rất nhiều!” Người đàn ông đeo kính nói.
“Đúng vậy, chính là nó.” Người trung niên gày gò đơn giản gật đầu thừa nhận.
“Vậy theo mọi người, bây giờ chúng ta nên làm gì? Mật thám Trung Quốc bị t·hiệt m·ạng, chắc chắn bên Trung sẽ có động thái mới. Đó là còn chưa kể mật thám của nhiều nước khác nữa. Mục đích của họ chắc chắn đều hướng đến công nghệ AI mới của Anh Phong.”
“Tôi nghĩ… chúng ta nên có chiến lược, phái đặc công, bảo hộ Anh Phong và người nhà. Liệt họ vào đối tượng VIP cần được quốc gia bảo vệ. Ngoài ra cũng nên thử tiếp cận Anh Phong, xem anh ta có thể chia sẻ công nghệ AI với quốc gia được không?” Đại tá Dũng đề nghị.
“Điều này khá khó, công trình nghiên cứu của người ta, chẳng lẽ bây giờ có thành quả, chúng ta lại c·ướp lấy! Tướng ăn cũng quá khó coi rồi!” Người trung niên gày gò phản bác. Hắn là người chuyên nghiên cứu khoa học, nên rất phản cảm các loại hành vi chiếm đoạt sở hữu trí tuệ của người khác.
“Ý tôi là… chúng ta chỉ đề nghị. Đồng thời đưa ra một cái giá công bằng để trao đổi! Thời thế đã khác rồi, giờ cũng không phải như xưa. Chúng ta tuyệt sẽ không dùng hình thức b·ạo l·ực nào đoạt lấy mồ hôi nước mắt của dân chúng!”
“Được rồi, đừng ầm ý nữa.” Người đàn ông đeo kính kết luận. “Cứ như vậy đi, phái một tiểu đội đến bảo hộ Anh Phong và người thân, đồng thời anh Dũng, anh đại diện cho phía chính phủ đến công ty Dragon thử tiếp xúc với Anh Phong, bằng mọi giá xin được hỗ trợ về công nghệ trí tuệ nhân tạo…”
“Rõ”
“Rõ”
“Tất cả vì Việt Nam!”
“Vì Việt Nam!”
Cả phòng họp đồng thanh hô.
Ngày hôm sau. Là chủ nhật. Anh Phong lười biếng thức giấc.
Hôm qua khi về, do tinh thần bị kéo căng cả ngày, nên hắn không tiếp tục làm nghiên cứu, mà lao vào giường đánh luôn một giấc. Kết quả là buổi gym hôm nay cũng bị bỏ qua.
Đánh răng, ăn sáng xong, thì hắn nhận được cuộc gọi điện từ Mỹ Tiên.
Hôm nay, nàng mặc một chiếc quần ngắn màu đen, khoe rõ cặp đùi thon thả, trắng muốt. Phối hợp với một chiếc áo sơ mi cánh dơi. Trông Mỹ Tiên chỉ như cô gái đôi mươi, đẹp mắt cực kỳ!
Anh Phong không khỏi thất thần.
Thấy bị nhìn chòng chọc, mặt Mỹ Tiên không khỏi đỏ lên. Tay nàng lúng túng cầm vạt áo, đoạn nói:
“Anh nhìn gì vậy?”
“Không có gì, quen thấy cô mặc đồ công sở rồi, hôm nay lại thấy mặc đồ bình thường, có chút chưa được quen thuộc.” Anh Phong gãi đầu gãi tai nói.