0
“Đẹp không?” Mỹ Tiên chăm chú hỏi.
“Đẹp. Thật là đẹp!” Anh Phong thật thà trả lời.
Mỹ Tiên phốc một cái, nở nụ cười quyến rũ. Anh Phong cũng chỉ đành ù ù cạc cạc cười theo.
Lúc này, 2 người liền đi vào phòng thí nghiệm. Anh Phong lấy cho Mỹ Tiên một ống thuốc chống già yếu:
“Đây là đồ tốt. Cô mau uống đi!”
“Đây là…thuốc sao? Là thứ anh mới phát minh ra?” Mỹ Tiên tò mò hỏi. Đoạn nàng không có một chút do dự, một hơi uống sạch ống thuốc.
Sau đó, cơ thể nàng bắt đầu nóng lên. Nàng bắt đầu đổ mồ hôi như mưa. Cũng may hôm nay ăn mặc khá mát mẻ, chứ nếu phải cởi đồ ra trước mặt Anh Phong, thì nàng ngượng ngùng c·hết mất.
Đợi khoảng 30 phút cho dược lực biến mất, Anh Phong bèn kiểm tra cơ thể Mỹ Tiên. Thấy mọi chỉ số đều bình thường, Anh Phong mới nói:
“Ok rồi. Đã xong. Chỗ nghiên cứu này có phòng tắm đấy, cô mau tắm đi.”
Mỹ Tiên nghe vậy vội vàng chạy đi tắm. Mặc dù cơ thể nàng không toả ra mùi gì khó ngửi, nhưng nhễ nhại mồ hôi lâu như vậy, nàng có chút không chịu được.
Sau khi tắm xong, Mỹ Tiên nhìn vào gương. Nàng hoàn toàn không còn nhận ra mình:
“Ôi trời ơi. Đây… thực sự là mình sao? Quá xinh đẹp rồi!”
Chỉ thấy trong gương là một cô gái còn rất trẻ, trẻ như hồi nàng còn đang học đại học vậy. Làn da trắng bóng như trứng ngỗng, không một tỳ vết. Khuôn mặt đầy sức sống như đang toả sáng.
“Anh Phong à, đây là chuyện gì xảy ra?” Mỹ Tiên vội hỏi.
“Thuốc chống già yếu. Từ giờ cơ thể cô sẽ duy trì vóc dáng và khuôn mặt như vậy, cho mãi đến khi c·hết đi.” Anh Phong đơn giản nói.
“Thật ư? Điều này… quá thần kỳ đi! Tôi…hạnh phúc c·hết mất!” Mỹ Tiên vui vẻ thơm nhẹ Anh Phong vào má một cái, đoạn nàng bổ sung:
“Cảm ơn anh!”
“Đây là…” Anh Phong hốt hoảng.
“Không có gì, chỉ vì quá cảm kích anh thôi. Đừng suy nghĩ nhiều.” Mỹ Tiên lè lưỡi nói.
“Thuốc này… Anh có định bán ra không? Nếu bán ra, sẽ có rất nhiều phụ nữ chi rất nhiều tiền mua thuốc này đó!” Mỹ Tiên hỏi.
“Không. Tạm thời không có ý định đó. Cho ‘người nhà’ dùng thôi.”
Anh Phong trả lời. Điều này làm Mỹ Tiên cảm thấy càng vui vẻ, hoá ra Anh Phong cũng coi Mỹ Tiên là người một nhà!
“Vậy anh có định cho Tố Uyên dùng không? Em ấy thể nào cũng rất thích đấy!” Mỹ Tiên lại hỏi.
“Đợi một thời gian nữa đi. Dù sao Tố Uyên còn trẻ, cũng chưa cần đến thuốc này!”
“Ý anh là…tôi già à?” Mỹ Tiên phụng phịu.
“Ý tôi không phải thế… Cô không những trẻ, lại còn rất xinh đẹp nữa.” Anh Phong cười khổ.
“Vậy…mời tôi đi ăn một bữa như thế nào?” Mỹ Tiên mạnh dạn hỏi.
“Được thôi. Cô thích ăn gì?”
“Ăn lẩu đi. Tôi lâu lắm rồi chưa ăn.” Mỹ Tiên 2 mắt toả sáng nói. Đoạn nàng kéo lấy Anh Phong, bắt một chiếc taxi đi ra Vincom Trần Duy Hưng để ăn lẩu Haidilao.
Cơm nước no nê. Thấy đi taxi mãi cũng bất tiện, hai người lại đi ra một showroom nhập khẩu, mua một chiếc xe Mercedes G63. Giá cũng không đắt lắm, 13 tỷ.
Chiếc xe này so với Porsche Panamera thì không sánh được ở tốc độ, nhưng thắng ở sự an toàn, chắc chắn. Đã có công nghệ pin siêu cấp, Anh Phong dự định đợi mấy ngày sẽ độ lại chiếc xe này cho nó trở thành xe hybrid, cộng thêm kính chống đạn, cửa bọc thép…v…v… sau đó tặng cho Mỹ Tiên, cũng coi là một sự bảo hộ. Còn về phía hắn, hắn vẫn khoái xe sedan hơi.
Khoan hẵng nói, Anh Phong hoàn toàn có thể trang bị cho xe thêm vài ụ súng, cho nó chẳng khác gì một chiếc xe trang bị tối tân trong phim 007. Bản vẽ các loại súng kiểu mới nhất, hắn thông qua A1 hack vào các công ty quân sự của Mỹ và châu Âu đều có thể đạt được. Chỉ tiếc rằng hắn khuyết thiếu thuốc súng, vốn được liệt vào một loại hàng cấm của nước mình, nên vẫn chưa thể biến ước muốn thành hiện thực.
“Thôi được rồi, từng bước đi đến vậy. Cùng lắm thì kiếm thêm điểm tín ngưỡng, rồi trực tiếp hối đoái súng plasma cũng được!” Anh Phong thầm quyết tâm.
Đưa Mỹ Tiên về nhà, Anh Phong lại trở lại Lotte, tiếp tục công việc nghiên cứu. Đến tận bây giờ, thiết kế găng tay và bộ suit đã gần hoàn thiện. Hắn đặt tên là công nghệ Neuralink. Còn kính VR cũng đã dần ra hình dáng, chỉ cần bỏ thêm chút công sức xử lý vấn đề mỏi mệt khi sử dụng kính thời gian dài.
Sáng thứ hai, văn phòng Anh Phong lúc này đón 3 vị khách không mời mà đến:
“Xin chào, Anh Phong. Chúng ta lại gặp nhau!” Đại tá Dũng hôm nay mặc thường phục, đi đến trước Anh Phong rồi chào.
“Chào đại tá!” Anh Phong đưa tay ra bắt tay đại tá Dũng, chỉ cảm thấy tay đại tá đầy vết chai sạn, lòng có phần kính nể. Bàn tay này, rất có thể đã quen với việc cầm súng, bảo vệ Tổ quốc mỗi khi nan nguy.
“Hôm nay tôi đến đây là đại diện cho phía nhà nước, muốn bàn chuyện hợp tác.” Đại tá Dũng đi luôn vào chính đề.
“Cụ thể là chuyện gì vậy?” Anh Phong lòng như gương sáng, hỏi.
“Trước hết để tôi giới thiệu hai người này đi. Cậu này tên Vũ…” Đại tá Dũng chỉ về phía một người đàn ông, ước chừng hơn 30 tuổi, hơi có râu quai nón.
“Còn cậu nhỏ tuổi hơn này giống tên của cậu, là Phong. Nhưng bình thường để dễ phân biệt, cứ gọi cậu ta là Chuột là được.” Đại tá Dũng chỉ về phía thanh niên tuổi trẻ hơn, giới thiệu.
“Hai người này đều là bộ đội đặc chủng. Chúng tôi phái đến đây là để phụ trách an toàn cho cậu và công ty. Có việc gì cậu cứ việc sai sử họ.” Đại tá Dũng thẳng thắn nói. “Về phía người nhà cậu và cô Mỹ Tiên, chúng tôi cũng sẽ có an bài thoả đáng.”
Anh Phong cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh. Vốn nghĩ phía chính phủ sẽ cử công an đặc vụ, hoặc bộ đội xuất ngũ đến bảo vệ mình, nhưng hôm nay lại tiếp đón đến tầng lớp cao cấp nhất - bộ đội đặc chủng.
“Có lẽ về phía chính phủ, mình đã trở thành người siêu cấp VIP đi.” Anh Phong thầm nghĩ, đoạn nói:
“Cảm ơn đại tá rất nhiều. Thật sự cũng không biết nói gì cho phải. Tôi sẽ trả lương cho 2 đồng chí này, và đối xử với họ như anh em trong nhà!”
“Được! Có lời hứa hẹn của cậu như vậy, là đã đủ rồi!” Đại tá Dũng vỗ đùi nói.
“Còn chuyện hợp tác?” Anh Phong lúc này hỏi.
“Ừ đúng vậy. Là có chuyện như vậy…Xin lỗi, tôi đành nói thẳng đi. Phía văn phòng nghiên cứu của chính phủ rất muốn có được sự trợ giúp của công ty Dragon, đặc biệt liên quan đến trí tuệ nhân tạo. Dĩ nhiên chúng tôi cũng rất sẵn lòng trả giá, hoặc nhượng quyền hoặc mua lại, tuỳ cậu lựa chọn…” Đại tá Dũng trải lòng, nói.
“Chỉ có chuyện như vậy?” Anh Phong hỏi.
“Đúng vậy. Chỉ có vậy!” Đại tá Dũng khẳng định.
Công nghệ xAI đổi lại sự an toàn cho người thân. Buôn bán này dù xem thế nào cũng là Anh Phong đang chiếm lợi đi. Đặc biệt là thuận tay kéo một cái giúp đất nước mình. Tại sao lại không làm?
Suy nghĩ vậy, Anh Phong lúc này nói:
“Được thôi đại tá. Lát tôi sẽ đưa cho đại tá một cái USB. Trong đó lưu lại thuật toán và thông tin cần thiết để xây dựng một bản clone của xAI. Tuy nhiên tôi có một yêu cầu, đó là chỉ có thể sử dụng bản clone này để phát triển các lĩnh vực liên quan đến quân sự và q·uân đ·ội. Tôi cũng không muốn đang làm kinh tế thì đột nhiên sẽ có đối thủ nhảy ra đánh lại bằng clone của mình. Như thế khác nào lấy đá tự đập chân mình. Đại tá thấy thế nào?”
“Thay mặt chính phủ, tôi đồng ý!” Đại tá Dũng vui mừng nói.