0
Sau đó, Long Khoa Học điều khiển Chris lái xe về Silent Hill. Ở trên đường lại có một lần hú tim, tý nữa xe hắn đâm vào một xe đi ngược chiều. Nhưng lần này Long học thông minh, không có thét lên, chỉ có điều tim lại đập rộn ràng.
“VL thật! Game này cũng quá chân thật đi chứ!” Long không khỏi đậu đen rau muống chửi thề.
Thị trấn Silent Hill lúc này ngập tràn trong sương mù. Long phải khó khăn lắm để tiến lên phía trước. Đáng sợ hơn, hắn có thể thấy trong sương mù phía xa có nhiều hình bóng quái dị, đang vừa di chuyển vừa vặn vẹo thân thể. Trong tai hắn lúc này còn vang lên một giai điệu vô cùng cổ quái, nghe mà sởn cả gai ốc.
Tất cả, tạo nên một không gian hết sức kinh dị, khiến tim của Long không ngừng phang phang đập.
Đi được một lúc, một căn biệt thự bề thế xuất hiện. Đây cũng là nơi hắn cần đến.
Bước chân vào căn biệt thự u ám, hắn chỉ thấy trên tường, rêu phong đã bám vào từ rất lâu. Không những thế, tường còn trông rất vẩn đục. Sờ tay vào, lại là một loại tro bụi đen thùi.
Long cầm theo một cây nến, tiến sâu vào biệt thự.
Lúc này, tiếng đàn violin rất rùng rợn lại nổi lên. Nhìn về phía trước, trước mặt hắn xuất hiện một bóng người!
“Cuối cùng cũng xuất hiện NPC rồi sao!” Long mừng húm, định tiến đến gần thì một âm thanh gần như tiếng khóc nỉ non của trẻ em vang lên. Đúng lúc này, bóng người kia cũng quay mặt lại, không có mắt, không có mũi, không có một chi tiết nào trên khuôn mặt!
“Á! Ma!” Long rít lên.
Chỉ thấy con quái vật trước mặt mặc một bộ đồ y tá bó sát, nó nhìn về phía Long, rồi dùng một tư thế rất cổ quái, không hề uyển chuyển mà như một con người máy, tiến đến gần.
“Á á á. Đừng lại đây! Đừng lại đây mà! Không chơi game này nữa đâu! Ét o ét! Ét o ét” Long hét lên, đoạn vấp phải phía sau, ngã chổng vó trên mặt đất.
Lúc này con quái vật đã tiến sát đến. Một cái miệng đầy răng sắc cạnh xuất hiện trên khuôn mặt của nó. Rồi nó cứ thế mà cắn xuống.
Thanh máu của Long lúc này nhanh chóng tụt xuống, rồi biến thành số 0.
“Game Over.”
Hai chữ màu đỏ như máu xuất hiện, minh chứng cho thấy trò chơi đã kết thúc.
Long lộn xộn lột xuống kính xGlass. Khuôn mặt thẫn thờ nhìn lên trời. Quả thật, đây là game kinh dị nhất mà hắn từng chơi. Không chỉ ở độ tinh xảo về đồ hoạ, đã gần như đạt trạng thái hoàn hảo, mà còn ở bầu không khí trong đó. Long có thể cảm nhận được mức độ khủng bố của bầu không khí, gần như đã ngưng tụ thành thực chất.
Hơn nữa, đồ vật nào trong game hắn cũng có thể tác động lên nhân vật của hắn. Hơi không cẩn thận, hắn đã vấp ngã xuống, và ngay lập tức bị con quái vật ăn tươi nuốt sống. Hắn vẫn còn cảm nhận được cảm giác từng thớ thịt của mình bị kẹp trong hàm răng của con quái vật đó như thế nào. Mặc dù không đau, nhưng ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
“Trò chơi này thật tuyệt! Nhưng cũng thật đáng sợ! Bạn nào tuổi nhỏ, đừng nên chơi, sẽ gây ám ảnh đấy.” Long đưa ra kết luận.
“Hôm nay đến đây thôi. Over and out!”
“Long Khoa Học. Review khoa học!”
Sau khi đã đóng camera, Long mới lên diễn đàn điều tra về game.
“Hoá ra con quái vật mà mình gặp phải là Nurse - nữ y tá sao? Chỉ là một con quái vật đầu game? Game này phải là người thần kinh thép mới chơi được rồi!” Long không khỏi rầu rĩ thầm nhủ.
Đã vào buổi đêm, hắn tắt đèn đi nằm ngủ. Nhưng nằm mãi, nằm mãi, hắn vẫn không sao ngủ được. Nhìn vào căn phòng của mình, hắn lại nhớ lại những trải nghiệm của mình ở trong game.
“Thôi thôi! Không ngủ được rồi. Chơi game một chút vậy.”
Long lại lọ mọ bật đèn lên, mặc lên người bộ suit, rồi đăng nhập xGlass. Lần này, hắn quyết định sẽ chơi một ít Second Life trước, dù sao cũng là một game nhẹ nhàng, dễ dàng an ủi tâm hồn. Sau khi có cảm giác, lúc đó sẽ khiêu chiến lại Silent Hill!
Sáng hôm sau. Ở Lotte, tổng bộ công ty Dragon. Lúc này, Anh Phong đang trò chuyện với Mỹ Tiên:
“Mỹ Tiên, đã có số liệu về doanh số xGlass và Neuralink chưa?”
“Doanh số vô cùng khả quan. Hiện tại nhà máy đã làm việc hết công suất, nhưng vẫn chưa thể hoàn thành tất cả các đơn hàng được, tôi đành tạm gác những đơn đặt hàng quốc tế lại, ưu tiên giao hàng cho trong nước trước.”
“Nhà máy lại cần phải gia tăng sản lượng sao?” Anh Phong nhíu mày.
“Cũng không hẳn. Cái chính là nguyên vật liệu thô đã dùng hết, chúng ta đã đặt hàng bên Hàn Quốc, nhưng phải sau vài ngày nữa, những nguyên vật liệu này mới qua hải quan được.” Mỹ Tiên giải thích.
“Ok, vậy thì đành chờ vậy.”
“Về Neuralink, có một sự tình khá thú vị, Phong ạ. Bộ body suit, dù giá cao đến vậy, lại được đặt hàng nhiều hơn cả găng tay! Quả thật là để người ta mở rộng tầm mắt.”
“Những người này đều là ‘early adopter’ tiền tài đối với họ cũng không quá quan trọng. Dần dần về sau, người mua găng tay Neuralink sẽ nhiều lên.” Anh Phong gật đầu nói.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên. Anh Phong nhìn vào điện thoại, thì thấy đây là cuộc gọi từ đại tá Dũng.
“Mỹ Tiên, xin lỗi cô một chút!”
Mỹ Tiên thấy Anh Phong chuẩn bị nói chuyện điện thoại, bèn gật đầu đi ra ngoài. Lúc này, Anh Phong cũng bắt máy:
“Xin chào đại tá, dạo này đại tá vẫn khoẻ chứ?”
“Chào Phong, nhờ phúc cậu, dạo này tôi vẫn khoẻ.” Tiếng đại tá Dũng sang sảng. “Công nghệ xAI của cậu quả thật là tuyệt vời, nhờ vào đó, bên viện nghiên cứu chuẩn bị cho ra mắt tên lửa đạn đạo phòng thủ có khả năng bám đuổi mục tiêu! Đây là kỹ thuật đứng đầu nhất, chỉ có Mỹ, Nga, Trung Quốc và các nước đỉnh cấp trên thế giới mới có. Không ngờ Việt Nam ta cũng có ngày đạt được. Quả thật là cảm ơn cậu hết sức!”
“Không có gì đại tá, là việc nên làm!”
“Phía trên rất hài lòng về lần hợp tác gì, còn dặn dò tôi nói với cậu, nếu cậu gặp vấn đề gì, dù to dù nhỏ, có thể trực tiếp liên hệ với tôi. Phía trên sẽ đưa ra trợ giúp, hoặc là chính sách ưu đãi nhất!”
“Xin giúp tôi chuyển lời cảm ơn đến lãnh đạo!” Anh Phong thầm vui sướng, đoạn hắn nói:
“Đúng là đang có việc cần nhờ. Công ty Dragon có nhập khẩu một số nguyên liệu thô và thép, titanium, số lượng rất lớn. Không hiểu phía trên có thể xem xét biện pháp gì hài hoà, khiến cho quy trình thông quan trở nên nhanh chóng được không?”
“Việc này không phải là việc gì khó. Lát nữa tôi sẽ liên hệ với lãnh đạo cấp cao của Tổng cục Hải quan! Tin rằng họ sẽ có văn bản hướng dẫn đặc biệt đối với hàng hoá của công ty Dragon.” Đại tá Dũng sảng khoái nói.
“Vậy, thay mặt công ty Dragon, xin cảm ơn đại tá!”
“À tôi có việc này muốn hỏi cậu một chút.”
“Xin đại tá cứ nói…”
“Gần đây cậu mới ra một khoản kính VR, và một bộ trang phục có thể kết nối thần kinh. Liệu… công nghệ đó có thể áp dụng được cho quân đội không? Cậu biết đấy, hiện tại quân đội ta rất thiếu thốn cả về mặt vũ khí lẫn kinh nghiệm chiến đấu. Nếu quân đội có thể ở trong Metaverse huấn luyện, thì thật sự quá tốt rồi!”
“Việc này… nói chung là được đại tá à. Tuy nhiên tôi hiện giờ chỉ có phần cứng, chưa có phần mềm mô phỏng huấn luyện.” Anh Phong thành thật trả lời.
“Vậy à! Vậy thì tốt quá! Về bộ trang phục và kính VR, tôi thay mặt quân đội đặt hàng cậu 10,000 bộ! Con số này sẽ còn tiếp tục tăng lên!” Đại tá Dũng phấn khích nói.